Tưởng Tích Tích cảm thấy mỹ mãn mà ợ một cái, nàng ta tùy tay bẻ gãy một nhành dương liễu để xỉa răng. Hôm nay nàng ta đã ăn thịt dê, dạ dày lợn, lươn xào, cuối cùng là một bát canh vịt. Đã lâu lắm rồi nàng ta chưa được ăn món nào ngon như thế, cho nên đến bây giờ nàng ta vẫn còn hồi tưởng lại hương vị đó. Cũng vì thế mà khi Trình Dụ Mặc đi tới bên cạnh, nàng ta cũng chưa phát giác. Đến khi nghe thấy mấy gia đinh gọi một tiếng “Đại tiểu thư” thì nàng ta mới vội quay đầu lại, ném cành dương liễu kia rồi híp mắt đánh giá Trình Dụ Mặc từ đầu đến chân“Trình cô nương tới đây làm gì?” Trong giọng điệu của Tưởng Tích Tích tràn ngập sự cảnh giác.
Trình Dụ Mặc nhìn vào phòng chưa củi, lạnh giọng đáp: “Ta muốn vào xem tên súc sinh kia”
Tưởng Tích Tích cười lạnh một tiếng: “Bây giờ hắn là tội phạm quan trọng, mấy vị quan lớn đã ra lệnh không cho phép bất kỳ ai tiến vào phòng chứa củi dù chỉ một bước”
Trình Dụ Mặc ngơ ngác nhìn chằm chằm Tưởng Tích Tích, lát sau hai hàng nước mắt trượt dài trên khuôn mặt nàng ta. Trình Dụ Mặc đột nhiên khóc rống lên thê lương: “Hắn giết tẩu tử của ta, bây giờ đại ca không chịu nổi đả kích ngất đi. Cái nhà này tan nát rồi, đều là do hắn, do tên súc sinh này”
Tưởng Tích Tích cùng mấy gia đinh bị cảm xúc bùng nổ đột ngột Trình Dụ Mặc làm cho hoảng sợ, vội lùi về sau vài bước, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Trong lúc nhất thời, bọn họ không biết nên làm thế nào.
Trình Dụ Mặc nương cơ hội này, lập tức lao đến bên cửa. Nàng ta giống như là nổi điên mà ra sức đập cửa, khiến nó bị rung lắc vang lên “kẽo kẹt”. Nàng ta gào thét: “Súc sinh, từ nhỏ ta đã tôn ngươi là huynh trưởng, luôn luôn kính trọng ngươi. Nhưng không ngờ ngươi lại là một kẻ mặt người dạ thú như vậy, ta mắt mù mới nhìn nhầm ngươi…”
Tưởng Tích Tích thấy thế vội ra hiệu với bọn gia đinh, mấy người xông lên kéo Trình Dụ Mặc ra: “Đại tiểu thư, người đừng kích động. Mấy vị quan lớn nói hắn phạm phải tội lớn, sẽ bị xử tử, lấy mạng đền mạng”
Trình Dụ Mặc loạng choạng vài cái mới đứng thẳng được, trong mắt vẫn chứa đầy oán giận. Thấy thế, Tưởng Tích Tích nói với một tên gia đinh: “Đưa đại tiểu thư về phòng đi, tránh việc nàng ấy thương tâm quá độ, ảnh hưởng xấu đến cơ thể như huynh trưởng của nàng ấy thì không ai có thể làm chủ Trình gia này đâu”
Gia đinh kia vâng dạ vài cái rồi vội nghe theo lời Tưởng Tích Tích phân phó mà kéo Trình Dụ Mặc trở về hậu viện. Thấy bọn họ đã đi xa, Tưởng Tích Tích mới nhún vai cười lạnh, nàng ta đi đến trước cửa phòng chứa củi, nói vọng vào trong: “Trình đại nhân, ngươi thấy chưa? Vị đường muội này của ngươi giờ đã hận ngươi đến chết. Nhưng ngươi cũng không cần vì thế mà sầu muộn, bởi vì không lâu nữa đâu, ngươi sẽ được đi gặp Diêm Vương. Đến lúc đó có oan ức gì thì ngươi tìm ông ta nói hết đi”
Người trong phòng không trả lời, Tưởng Tích Tích cho rằng mình đã đâm vào chỗ đau của hắn nên càng thêm đắc ý. Nàng ta vừa cân nhắc buổi tối ăn gì vừa tìm tảng đá ngồi xuống, còn hát một khúc dân ca.
“Trên đồi hoa cỏ thắm tươi, chim én tung cánh vui đùa. Bờ ruộng như những con đường, ánh nước ngang dọc đan xen. Nông phụ mặc váy trắng, nông phu khoác tơi xanh. Tiếng hát vang trên đồng, như chim hót trong rừng. Không nghe rõ ca từ, nhưng giống như oán thán. Tiếng cười vang ngày nào, giờ lại thành giễu cợt…”
Tiếng hát truyền vào trong phòng chứa củi, vờn quanh bên tai Trình Mục Du nhưng lúc này hắn đang bận chuyện khác mà không thèm quan tâm. Hai chân hắn duỗi thẳng tắp, dùng hết toàn lực di chuyển về phía cửa. Nơi đó có một mảnh sứ vỡ, hắn đang muốn gạt miếng sứ đó về phía mình. Đấy mà miếng sứ do Trình Dụ Mặc cố gắng nhét vào từ khe cửa, tuy nó chỉ dài chừng nửa ngón tay nhưng lại vô cùng sắc bén, đủ để hắn cắt đứt dây thừng trói trên người.
Hắn di chuyển từng chút một, cuối cùng cũng chạm được đến nó. Sau khi thờ phào nhẹ nhóm một hơi, Trình Mục Du dùng sức ở chân gạt một cái, làm nó bay đến gần tầm tay mình.
***
Trình Dụ Mặc vừa đóng cửa lại thì Tấn Nhi đã đi lên đón, thần sắc hơi hoảng loạn: “Tiểu cô cô, thế nào rồi? Có thuận lợi không?”
Trình Dụ Mặc đưa tay lên môi, nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng. Nàng ta kéo Tấn Nhi đến bên cửa sổ, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Ta đã giao mảnh sứ kia cho đường huynh rồi, có cái này huynh ấy hẳn có thể cắt dây thừng, theo cửa sổ của phòng chứa củi mà trốn thoát, chỉ là…” Khuôn mặt nàng ta lộ vẻ khó xử, chậm rãi lắc đầu.
“Chỉ là cái gì?” Tấn Nhi nôn nóng thúc giục.
“Ta không thấy mấy nha dịch kia, nghe bọn hạ nhân nói, bọn họ đã theo cha và Phương Tĩnh đi ra ngoài. Hơn nữa, ta nghe nói Phương Tĩnh phát hiện thi thể của tẩu tẩu trong đầm lầy”
Tấn Nhi lắp bắp kinh hãi, vội vàng bắt lấy tay Trình Dụ Mặc: “Tiểu cô cô, chuyến này bọn họ ra ngoài sợ là dữ nhiều lành ít rồi”
Trình Dụ Mặc nhíu mày gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy, sợ là lần này chúng ta đã chậm một bước rồi”
Hai người vừa dứt lời thì chợt nghe bên ngoài truyền đến một trận ầm ĩ. Vừa đẩy cửa sổ nhìn ra thì thấy Phương Tĩnh cùng Trình Quốc Quang từ bên ngoài đi vào. Theo sau bọn họ có ba nha dịch, mấy người vừa nói vừa cười đi vào Trình gia, khuôn mặt rất vui vẻ.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Trình Dụ Mặc cả kinh. Nàng ta vội đóng cửa sổ lại, chỉ để lộ một khe hở đủ để nhìn ra ngoài, nói nhỏ: “Xem ra đám nha dịch này cũng thành người của bọn họ hết rồi. Giờ chỉ có thể dựa vào đường huynh, hy vọng huynh ấy có thể thuận lợi chạy ra, tìm một con đường sống cho chúng ta”
Tấn Nhi gấp đến độ sắp khóc: “Tiểu cô cô, đường ra ngoài đã bị đầm lầy cắt đứt, mặc dù cha có thể chạy thoát thì có thể làm gì chứ? Người trong thôn chắc chắn sẽ không nghe lời một người xa lạ, cha đơn thương độc mã sao có thể cứu được chúng ta?”
Trong lòng hai người chợt lạnh lẽo. Sửng sốt một hồi, Tấn Nhi lại nói với hạt đậu trên bệ cửa sổ: “Bá tổ phụ, người nghĩ lại xem có biện pháp gì không? Người của bọn họ càng ngày càng nhiều, bên phía chúng ta chỉ còn lại…” Cậu xòe ngón tay ra đếm rồi nói tiếp: “Chỉ còn mấy người chúng ta và đường thúc, phải làm thế nào bây giờ?”
Hạt đậu vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt lộ rõ vẻ bi thương mà nhìn cậu, giống như nó cũng bị tình huống trước mắt làm cho khó xử. Tấn Nhi gấp đến độ vò đầu bứt tai, đi tới đi lui bên cửa sổ, lại khổ nỗi không nghĩ ra cách gì. Đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên một trận ồn ào, cậu vội cùng Trình Dụ Mặc đi qua cửa sổ nhìn xem, lại thấy Tưởng Tích Tích từ hậu viện chạy tới, cao giọng nói gì đó với Phương Tĩnh và Trình Quốc Quang, tay còn chỉ về phía căn phòng cậu và tiểu cô cô đang ở.
“Không ổn rồi” Trình Dụ Mặc thấp giọng nói: “Hẳn là bọn họ đã phải hiện đường huynh chạy thoát nên đang hoài nghi chúng ta”
Tấn Nhi sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vàng nói: “Sao bọn họ phát hiện nhanh thế chứ? Chúng ta… chúng ta mau chạy thôi, nhân lúc bọn họ còn chưa tìm tới, tiểu cô cô, chúng ta… mau… mau chạy thôi” Tấn Nhi sợ hãi đến nỗi còn không nói được câu hoàn chỉnh, nhưng cậu vẫn không quên hạt đậu trên bệ cửa. Sau khi bỏ nó vào túi, cậu mới kéo Trình Dụ Mặc chạy ra ngoài.
Nhưng Trình Dụ Mặc lại đẩy cậu ra: “Tấn Nhi, ta không thể đi, đại ca còn ở đây, ta đi rồi thì huynh ấy phải làm sao?”