Tân An Quỷ Sự

Chương 451: Trùng sinh

Chương Trước Chương Tiếp

“Vậy lúc đó bá tổ phụ bị người ta cướp mất thân thể rồi phải không?” Tấn Nhi nhìn hạt đậu trong lòng bàn tay, chỉ thấy nó khẽ cụp đôi mắt xuống, gật đầu với cậu, xác nhận phỏng đoán trong lòng của cậu“Nhưng tại sao bá tổ phụ lại biến thành một hạt đậu?” Tấn Nhi vẫn chưa chưa hiểu.

“Khi ca ca và những người khác tìm thấy cha, bên cạnh ông ấy còn có nửa bao đậu xanh, chắc là buổi chiều cha mới thu hoạch được ngoài đồng. Không biết có phải linh hồn của cha sau khi bị trục xuất khỏi thể xác đã nhập vào một trong số những hạt đậu đó, cho nên mới trở thành bộ dạng như bây giờ không” Trình Dụ Mặc phân tích rõ từng câu từng chữ.

Tấn Nhi chợt hiểu ra: “Đúng rồi, chắc là như vậy. May mà hôm đó cháu tìm thấy hạt đậu hình người này ở ngoài bếp, nếu không thì bá tổ phụ đã…” Cậu muốn nói rằng chẳng phải bá tổ phụ đã trở thành thức ăn của chúng ta rồi sao, nhưng lại cảm thấy nếu nói thật sẽ rất bất kính với trưởng bối, vì vậy đành phải nuốt hết những lời đã sắp tuôn ra khỏi miệng vào ngược lại trong bụng.

“Hạt đậu mặt người à?” Trình Dụ Mặc lẩm bẩm ba từ này: “Tấn Nhi, ý cháu là có một khuôn mặt người trên hạt đậu này?”

Tấn Nhi gật đầu, giọng điệu tràn đầy hối hận: “Cháu từng nghĩ khuôn mặt của nó rất quen thuộc, nhưng hôm nay sau khi được nó nhắc nhở cháu mới phát hiện ra khuôn mặt này vậy mà lại là của bá tổ phụ, đều tại cháu đã quá chậm, nếu không những chuyện sau đó có thể đã không xảy ra rồi”

Trình Dụ Mặc cung kính cầm hạt đậu trong lòng bàn tay, cẩn thận nhìn ngó xung quanh rồi nghi ngờ hỏi: “Tại sao cháu có thể nhìn thấy nó, nhưng ta lại không thấy gì cả?”

Tấn Nhi sốt ruột nói: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện này đâu, tiểu cô cô, nhiệm vụ khẩn cấp bây giờ là hai việc, một là giải cứu cha cháu, để ông ấy không bị kẻ khác ra tay tàn độc. Hai là nói ra chân tướng của chuyện này với nha dịch, như thế mới có thể ngăn bọn chúng tiếp tục làm điều ác”

***

Mưa trở nên nặng hạt hơn, trong rừng hình thành một lớp sương trắng giống như một bức màn sương mù. Phương Tĩnh dẫn đầu, tay dựng thành một cái mái che, nhìn về phía trước, sau đó nói với Trình Quốc Quang và một vài nha dịch đang đi theo phía sau hắn ta: “Chính là ở đó, ban nãy ta vừa phát hiện thi thể của Trình đại tẩu trong đầm lầy đó. “

Nghe hắn ta nói như vậy, hai nha dịch vội vàng đi về phía đầm lầy, Tiểu Vũ ở lại phía sau, đưa mắt nhìn Trình Quốc Quang rồi chậm rãi đi về phía trước.

“Hả? Tại sao ở đây lại có một cái hố lớn như vậy, còn có nhiều túi da bò đến thế?”

Phía trước truyền đến một giọng nói y như hắn ta đã dự đoán, Phương Tĩnh chậm rãi đi theo sau, không nói một lời đứng ở phía sau hai vị nha dịch đó, mạnh mẽ đẩy bọn họ vào trong hố, hắn ta cũng nhanh chóng trượt theo thành hố mà xuống bên dưới.

“Ngươi làm gì vậy?” Hai nha dịch giật mình, quay đầu nhìn về phía Phương Tĩnh. Khi nhìn thấy nụ cười bí hiểm của hai người bên ngoài hố sâu, trong lòng ngay lập tức dâng lên một linh cảm cực kỳ xấu.

Nhưng Phương Tĩnh không cho bọn họ cơ hội, hắn ta rút dao găm từ thắt lưng ra: “soạt soạt” hai tiếng, hắn ta xé toạc túi da bò ở gần mình nhất: “Hai vị đại nhân, hai người nhìn xem, bên trong này là gì?”

Các nha dịch nheo mắt nhìn vào hai đống đen kịt và bốc mùi hôi thối, nhưng bọn họ chưa kịp phán đoán thì đã thấy hai đám khói đen xộc ra từ những chiếc túi da bò và xông thẳng vào phần eo dưới của bọn họ, rồi trong phút chốc lại đột ngột biến mất.

Thắt lưng đau nhức và tê rần, cảm giác cực kỳ khó chịu này thuận theo sống lưng chạy dọc khắp cơ thể, thậm chí ngay cả đầu cũng tê rần.

“Các ngươi… các ngươi đã lên kế hoạch…”

Lúc này cả hai đã hiểu rằng mình đã bị tính kế, nhưng tất cả đã quá muộn rồi, bọn họ chỉ cảm thấy ở thiên linh cái vang lên “ầm” một tiếng, rồi sau đó họ như bị một sức lực rất lớn đá văng ra khỏi cơ thể, bay lơ lửng trên không, càng lúc càng lên cao hơn, mù mịt không biết sẽ đi về đâu.

Phương Tĩnh nhìn hai người đang nằm trên mặt đất, nghiêng người đi qua bọn họ, nhấp nhấp vào chiếc túi da bò ở phía sau, thầm tính toán một lúc rồi cau mày nói: “Còn lại hai mươi tám người, thiếu một người nữa, có phải còn có người bị chôn vùi trong đầm lầy không?”

Trình Quốc Quang đang đứng ngoài hố nói với hắn ta: “Không vội, hiện tại rắc rối về cơ bản đã được giải quyết xong, chúng ta có nhiều thời gian để từ từ tìm kiếm, nhất định sẽ tìm được cái túi cuối cùng. Chúng ta đã đợi hàng trăm rồi, cũng không thiếu một chút ít thời gian này. Nhưng bây giờ đầm lầy sẽ nhanh chóng tràn lan đến đây, chúng ta sẽ phải chuyển bọn chúng đến nơi khác càng sớm càng tốt”

Hai nha dịch từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Phương Tĩnh trước mặt, bọn họ sửng sốt, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau la thất thanh: “Đừng giết ta, đừng giết ta, ta sẽ không ra ngoài, tuyệt đối sẽ không lây bệnh cho người khác đâu!”

Phương Tĩnh tiến lên túm lấy một người, lớn tiếng nói: “Là ta, ta là Thiên Thụy, hai ngươi không cần phải chạy trốn nữa, cũng không phải trốn quan gia nữa, chúng ta đều đã khỏi rồi, đều rất bình thường, bây giờ trong thôn khắp nơi đều đã có người của chúng ta rồi, không phải sợ gì nữa”

Khi nha dịch nghe thấy giọng nói quen thuộc, sững sờ một lúc, đột nhiên hắn ta túm chặt lấy Phương Tĩnh, lầm bầm nói: “Thiên Thụy… người mấy hôm trước đứng nói chuyện ở bên ngoài là ngươi đúng không? Ngươi nói, chúng ta đều đã được tự do rồi, thân thể đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi…” Nói đến đây, hắn ta đột nhiên duỗi hai tay ra trước mắt, cẩn thận quan sát thật kỹ, trên mặt không chỉ lộ ra vẻ kinh ngạc và vui mừng, mà còn mang theo một tia điên cuồng.

Đúng vậy, có đôi khi hạnh phúc đến quá đột ngột, người ta không thể chịu đựng nổi, nếu không dừng lại thì rất có thể sẽ phát điên. Phương Tĩnh hiểu được điều này nên nhanh chóng nắm lấy cánh tay của nha dịch, giọng điệu an ủi: “Là thật đấy, chúng ta đã được ra ngoài rồi, hơn nữa đều đã có thân thể mới, nhưng ngươi đừng quá khích động, những ngày tháng vui vẻ sau này của chúng ta vẫn còn rất nhiều, ta sẽ lấy lại tất cả những gì bọn họ đã nợ chúng ta”

Nha dịch đột nhiên vùng ra khỏi hắn, làm một chuyện mà người khác hoàn toàn không thể hiểu nổi nhưng lại khiến đám người Phương Tĩnh rơi nước mắt: Hắn ta cởi hết y phục của mình ra, cởi sạch sẽ, thậm chí ngay cả quần trong cũng không chừa lại…

Sau khi lột sạch, hắn ta cẩn thận kiểm tra từng tấc da thịt của mình với vẻ mặt căng thẳng, cuối cùng mắt hắn ta dừng lại ở một vết sẹo rất nông, hắn ta cứng đờ không cử động rồi nhìn về phía Phương Tĩnh, đôi môi run lên vài cái: “Đây… đây là cái gì?”

Phương Tĩnh đi tới, nhẹ giọng an ủi: “Đừng hoảng sợ, đó chỉ là một vết sẹo bình thường mà thôi, không phải bệnh dịch…”

Nghe thấy những từ này, nam nhân đột nhiên ôm đầu, gập đầu ngồi xổm người xuống: “Đừng nói, đừng nói rõ ra, nếu nói ra nó sẽ tìm đến ta đấy, ta không muốn… ta không trải qua thêm một lần nữa đâu, ta không muốn quay lại lần nữa đâu…” Nói xong nước mắt hắn ta đã giàn giụa, toàn thân từ trên xuống dưới không ngừng run rẩy.

Phương Tĩnh chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, hắn ta cố nén những giọt nước mắt sắp rơi xuống của mình lại, nhặt y phục trên mặt đất lên, nhẹ nhàng khoác lên thân thể trần trụi của nha dịch, trong mắt lóe lên một tia sắc bén: “Yên tâm đi, nó sẽ không thể quay trở lại được nữa, chúng ta… cũng sẽ không quay lại nữa”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)