Trình Dụ Mặc đang đi bên cạnh Tấn Nhi, thấy khi đi qua gác xép cậu không hề đi lên mà đi về phía nhà riêng của mình, nàng ta không nhịn được hỏi: “Tấn Nhi, không phải cháu nói cha có chuyện muốn nói với ta sao, nhưng bây giờ cháu lại muốn đưa ta đi đâu vậy?”Tấn Nhi không hề quay đầu lại, miệng lẩm bẩm: “Bá tổ phụ không ở trên gác mái, mà ở trong phòng của cháu”
“Trong phòng của cháu à?” Trình Dụ Mặc thầm nghi ngờ, bởi vì kể từ khi bị bệnh Trình Quốc Quang hiếm khi rời khỏi phòng của mình, chứ đừng nói chi đến việc tới phòng của người khác. Tuy nhiên, nàng ta thấy Tấn Nhi nói rất chắc chắn nên nàng ta quẳng những nghi vấn này qua một bên và tiếp tục đi về phía trước.
Nàng ta tin chắc rằng trẻ con sẽ không nói dối, ngay cả khi đường huynh của nàng ta đã làm ra điều tàn nhẫn như vậy, nhưng Tấn Nhi, đứa trẻ mà nàng ta thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu nói gì nàng ta cũng sẽ tin.
Nhưng khi bước vào phòng của Tấn Nhi, sự tin tưởng này đã bị phá vỡ, bởi vì trong phòng ngoại trừ hai người họ không có ai cả.
Trình Dụ Mặc đảo mắt nhìn xung quanh vài lần, hơi giật mình: “Tấn Nhi, cháu đang nói đùa với tiểu cô cô sao? Hay là cháu có chuyện không tiện nói nên muốn nói với ta ở đây?”
Tấn Nhi đóng chặt cánh cửa sau lưng lại, khi quay người lại, lông mày đã hơi nhíu lại, vẻ mặt khó xử. Cậu khẽ cắn môi, nhẹ giọng nói: “Tiểu cô cô, thật sự là bá tổ phụ muốn gặp người, nhưng nếu như người gặp bá tổ phụ… e rằng sẽ không nhận ra được”
Trình Dụ Mặc nghe mà cảm thấy khó hiểu: “Không thể nhận ra sao? Ông ấy là cha của ta, ta làm sao có thể không nhận ra ông ấy cho được?”
“Người trên gác xép không phải là bá tổ phụ, bá tổ phụ… đang ở đây” Tấn Nhi nhẹ nhàng chỉ lên bàn, lại nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Trình Dụ Mặc nhìn theo ngón tay của cậu, ánh mắt rơi vào một hạt đậu xanh bình thường trên bàn, nàng ta chớp chớp mắt, quay đầu lại: “Tấn Nhi, cháu nói… cha ta ở đâu?”
Tấn Nhi thở dài, bước tới nắm lấy hạt đậu trong lòng bàn tay, đưa ra trước mặt Trình Dụ Mặc: “Đây là bá tổ phụ, bá tổ phụ thật sự, người trên gác xép không phải ông ấy, mà là hồn ma trong đầm lầy, nó đã cướp mất cơ thể của bá tổ phụ, và… “
“Tấn Nhi…” Còn chưa nói xong, cậu đã bị Trình Dụ Mặc bị cắt ngang: “Cháu có biết mình đang nói gì không? Cháu như thế này là bất kính với cha. Nếu cháu còn tiếp tục nói nữa, tiểu cô cô sẽ đánh đòn cháu đấy”
Tấn Nhi thở dài: “Được rồi, cháu biết là sẽ như thế này mà” Nói xong, cậu nắm tay Trình Dụ Mặc và đi đến bàn, sau khi đặt một tờ giấy trắng lên đó, cậu nhúng hạt đậu vào nghiên mực, rồi lại đặt nó lên trên tờ giấy, sau đó nhìn Trình Dụ Mặc: “Tiểu cô cô, người nhìn cho kỹ xem nó muốn nói gì với người”
Trình Dụ Mặc cảm thấy Tấn Nhi đã bị chuyện của đường huynh làm cho thần trí không còn tỉnh táo nữa rồi, nàng ta đau lòng vô cùng. Nàng ta đặt tay lên trán cậu thử kiểm tra nhiệt độ, rồi lại vịn đầu cậu, tập trung nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn quan sát biểu hiện. Rồi hạt đậu đó đột nhiên bắt đầu tự mình lăn đi, Trình Dụ Mặc giật mình, ngã phịch xuống đất, miệng khẽ mấp máy.
Nàng ta chỉ vào hạt đậu: “Tấn Nhi… cháu… cháu có thấy không… nó biết di chuyển, nó biết di chuyển kìa”
Tấn Nhi nắm tay Trình Dụ Mặc đỡ nàng ta dậy: “Nó đang viết chữ, nó có một số chuyện muốn nói với tiểu cô cô đấy”
Trình Dụ Mặc sợ đến mức mất kiểm soát, nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào tờ giấy trắng, bởi vì sau khi viết ra từng chữ một, pháo đài ban nãy vẫn còn kiên định trong lòng nàng ta đã bị nổ tung tan tành, không còn một chút mảnh vụn nào.
“Đa tình chỉ hữu xuân đình nguyệt, do vi ly nhân chiếu lạc hoa”
Tấn Nhi thay mặt nàng ta đọc dòng chữ nhỏ đó lên, sau đó nói: “Đây là bài thơ của Trương Tử Trừng, là một bài thơ gửi gắm tình yêu, than trách y nhân vô tình, bặt vô âm tín, nhưng cuối cùng vẫn quay về. Tiểu cô cô, bài thơ này có ngụ ý gì với người không?”
Trình Dụ Mặc cúi đầu, hai hàng nước mắt trong veo lăn dài trên má: “Đây là hai dòng thơ do mẫu thân ta viết lại trước khi bà ấy qua đời, bà ấy bảo ta đưa nó cho cha đã bỏ nhà đi, còn ta, cũng chính vì hai dòng thơ này mà suốt hai năm qua không hề nói với cha một câu nào”
Tấn Nhi đột nhiên nói: “Cháu hiểu rồi, bài thơ này có ý nghĩa đặc biệt đối với bá tổ phụ và người, chuyện này cũng chỉ có hai người biết, vì vậy để chứng minh thân phận của mình ông ấy đã viết bài thơ này”
Trình Dụ Mặc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hạt đậu toàn thân dính đầy mực, giọng nói run rẩy hỏi: “Tấn Nhi, nó thật sự là cha sao?”
Tấn Nhi nắm lấy tay Trình Dụ Mặc: “Tiểu cô cô, cho dù nó không phải, chẳng lẽ người cũng không nhận ra sự kỳ lạ của bá tổ phụ sao? Ông ấy như thể đã biến thành một người khác vậy, hoàn toàn khác với trước kia. Hơn nữa, Trình gia liên tục xảy ra những chuyện kỳ lạ, chuyện nào cũng quái dị, lạ lùng. Tiểu cô cô, nếu không có bá tổ phụ làm chứng, người thực sự tin rằng cha cháu là hung thủ giết chết thẩm nương à? “
Trình Dụ Mặc sững sờ, thầm nói: “Không chỉ cha, mà còn một người cũng đã trở nên khác trước”
“Là ai vậy?” Tấn Nhi rụt rè hỏi.
“Phương Tĩnh, bây giờ hắn cư xử thô lỗ, vẻ mặt lại luôn u ám, à đúng rồi…” Trình Dụ Mặc đột nhiên che miệng lại: “Hắn còn nói rằng cha đã hứa hôn ta cho hắn, làm sao có thể được chứ? Lúc trước rõ ràng là bọn họ đã gây gổ, khó chịu với nhau, làm sao cha có thể đồng ý hôn sự này được?” Nói đến đây, nàng ta như chợt hiểu ra mọi chuyện, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất: “Cha, là con gái bất hiếu, đã khiến cha chịu biết bao nhiêu cực khổ như vậy…” Nói xong, nước mắt như những hạt ngọc bị đứt dây không ngừng rơi xuống, thấm ướt một mảng lớn y phục trước ngực nàng ta.
Tấn Nhi tiến lên nắm lấy tay nàng ta: “Tiểu cô cô, người đừng lo lắng, nếu chúng ta có thể phá tan âm mưu của bọn họ, cháu nghĩ bá tổ phụ chắc sẽ có thể trở về cơ thể của mình mà thôi”
Trình Dụ Mặc ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không tin tưởng lắm hỏi: “Thật sao?”
“Yến Nương tinh thông những đạo pháp hắc ám, có sự giúp đỡ của tỷ ấy, để linh hồn trở về cơ thể chắc cũng không có gì khó khăn đâu” Tấn Nhi tràn ngập tự tin nói.
“Nhưng cô nương đó đến bây giờ vẫn còn hôn mê, làm sao có thể giúp người khác được?” Trình Dụ Mặc vẫn lo lắng vô cùng.
Sau đó Tấn Nhi mới hỏi: “Tiểu cô cô, bá tổ phụ đã xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta phải làm rõ những thứ đó chiếm lấy cơ thể của bọn họ như thế nào thì mới có thể trục xuất nó ra ngoài được”
Trình Dụ Mặc trầm tư một hồi rồi mới nói: “Vào buổi tối hôm đó mấy tháng trước, cha một mình ra đồng, cháu biết đấy, bá tổ phụ cháu là người không thể nào ngồi không được, tuy rằng gia đình hoàn toàn không cần ông ấy phải đi ra ngoài lao động, ông ấy vẫn tự mình khai hoang một mảnh đất nhỏ bên rừng bạch dương, trồng một vài rau củ hoa quả gì đó để tiêu khiển, giải tỏa. Nhưng ngày hôm đó, mặt trời đã xuống núi rồi mà ông ấy vẫn chưa quay về, đại ca liền dẫn theo mấy nô gia trong nhà ra ngoài đi tìm ông ấy, không ngờ tìm suốt cả đêm, lại tìm thấy cha ta ở trong rừng bạch dương. Nhưng ông ấy không sao, chỉ có thắt lưng bị ngã nên bị thương và không thể đi lại được, vì vậy ông ấy mới không thể quay về nhà”