Tấm lụa trắng được treo trên sào tre bị mưa làm cho ướt đẫm, nhìn cực kỳ giống một bóng người cao gầy mặc đồ tang. Trình Dụ Mặc nhìn thấy tấm lụa trắng bên cạnh linh cữu bị gió thổi “phành phạch” thì cực kỳ hoảng sợ, không nhịn được mà rùng mình một cái. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của Trình Khải Sơn, nàng ta lại không đành lòng, bèn vội vàng đi qua quỳ xuống bên cạnh hắn ta rồi nhẹ giọng nói: “Đại ca, huynh đã quỳ trong mưa một canh giờ rồi, mau về phòng uống một chén canh nóng đi, muội ở đây thay huynh”Dường như Trình Khải Sơn còn chưa lấy lại tinh thần, càng khỏi phải nói rõ tới chuyện nghe rõ Trình Dụ Mặc nói cái gì. Hắn ta ngơ ngác quay đầu rồi cầm lấy cánh tay muội muội: “Dụ Mặc à, tẩu tử của muội cứ như vậy mà đi rồi, không chỉ không có thi thể nguyên vẹn, mà hiện tại ngay cả người cũng không tìm thấy…”
Thấy dáng vẻ này của huynh trưởng, hốc mắt Trình Dụ Mặc đỏ ửng. Nàng ta cố nén đau lòng mà tiếp tục an ủi: “Đại ca, nếu tẩu tử… biết huynh khổ sở và không nỡ như vậy, chắc chắn sẽ không yên lòng dưới cửu tuyền đâu. Huynh không quan tâm đến mình như vậy, tẩu ấy cũng không yên tâm mà đi được”
Trình Khải Sơn cười gượng hai tiếng: “Dụ Mặc, huynh trưởng mà ta kính trọng nhất, thế mà lại là hung thủ giết vợ ta, ta… Tới tận bây giờ ta vẫn không thể hiểu nổi, tại sao huynh ấy lại làm như vậy chứ? Ta không hiểu. Không được” Đột nhiên hắn ta đỡ đầu gối rồi run rẩy đứng dậy khỏi mặt đất, sau đó lảo đảo đi về phía hậu viện: “Ta muốn tìm huynh ấy để hỏi rõ ràng, ta nhất định phải tìm huynh ấy hỏi rõ ràng”
Nhưng Trình Khải Sơn đã mấy ngày không ăn uống, hơn nữa còn bị mưa xối cả buổi chiều, cơ thể đã sớm bị suy nhược. Thế nên vừa đi được hai bước đã ngã mạnh xuống đất, sắc mặt trắng bệch giống như tấm lụa trắng đang bay trong gió.
Trình Dụ Mặc hoảng sợ kêu một tiếng rồi nhào tới, gọi đại ca không ngừng. Cách đó không xa có một người đội mưa đi tới rồi đỡ Trình Khải Sơn dậy, vòng một tay của hắn ta qua vai mình rồi đỡ vào phòng.
Nhìn bóng lưng đơn bạc kia, Trình Dụ Mặc không nhịn được mà thốt lên: “Phương công tử?” Sau khi kêu xong, nàng ta chợt nhớ tới chuyện giữa Phương Tĩnh và cha. Vì thế bèn chạy vài bước, đi theo bên cạnh hai người: “Phương công tử, sao công tử lại tới đây?”
Phương Tĩnh cười nhạt với nàng ta: “Đều là người trong thôn nên ít nhiều cũng có chút giao tình. Hiện tại người đi rồi, ta cũng phải tới tiễn một đoạn đường chứ, không thể mất lễ nghĩa được”
Trình Dụ Mặc cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Cha và huynh trưởng còn đang vì chuyện cũ mà oán giận công tử, thế mà công tử lại rộng lượng như vậy. Thật sự là Trình gia ta không đúng”
Phương Tĩnh lắc đầu: “Cô nương đừng nên nói như vậy. Chuyện kia là do ta làm sai, bọn họ tức giận là đúng. Nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, chớ vì ta mà làm ảnh hưởng đến hòa khí của gia đình cô”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới phòng của Trình Khải Sơn. Phương Tĩnh đỡ hắn ta nằm xuống giường rồi dặn dò Trình Dụ Mặc: “Bảo người hầu nấu một chén nước gừng bưng lên, phải uống nóng mới tốt”
Trình Dụ Mặc vội vàng phân phó xuống. Không lâu sau, nước gừng đã được bưng lên. Sau khi Trình Khải Sơn uống xong, thấy hắn ta toát mồ hôi, trong lòng Trình Dụ Mặc mới thoáng yên tâm. Nhưng nghĩ lại, ngoại trừ đại ca đang ngủ say thì trong phòng chỉ còn lại mỗi hai người là nàng ta và Phương Tĩnh. Nếu nói kỹ thì đây cũng được coi như là nam nữ ở chung một phòng, không khỏi không hợp lẽ phải. Vì thế trên mặt nàng ta đỏ ửng, đứng dậy định ra khỏi phòng.
Nhưng vừa đi được vài bước thì đột nhiên bị kéo tay lại. Trong lòng Trình Dụ Mặc căng thẳng, giãy giụa vài lần nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi lòng bàn tay của Phương Tĩnh. Nàng ta sốt ruột đến mức khuôn mặt đỏ bừng, quay đầu nhỏ giọng nói: “Phương công tử, ngươi mau buông tay ra. Tẩu tử vừa đi mà, sao ngươi có thể… Sao có thể…”
Nàng ta còn chưa kịp dứt lời, cơ thể đã bị kéo mạnh về phía sau và lao vào ngực Phương Tĩnh, bị hắn ta ôm chặt.
Dù Trình Dụ Mặc thầm có tình cảm với Phương Tĩnh nhưng nàng ta là một tiểu thư thế gia được hun đúc lễ giáo nhà Nho từ nhỏ, tuyệt đối không dám làm ra chuyện vượt qua lễ nghi luân thường. Hiện tại Phương Tĩnh ôm nàng ta vào lòng trước mặt ca ca, đương nhiên Trình Dụ Mặc vô cùng sợ hãi. Hơn nữa ngoài sợ ra, nàng ta cũng sinh ra một cảm giác chán ghét đối với nam nhân này, những hảo cảm tích lũy trong lòng cũng lập tức tiêu tan hơn một nửa.
Nàng ta phản kháng dữ dội, vừa che hai tay trước ngực, vừa hô to: “Phương công tử, ngươi buông ta ra. Mặc dù ta kính trọng ngươi, nhưng cũng không thể mặc cho ngươi khinh bạc được. Nếu không buông tay thì ta sẽ gọi người đấy”
Nghe nàng ta nói vậy, Phương Tĩnh chẳng những không buông tay, ngược lại còn ôm nàng ta chặt hơn, lẩm bẩm nói: “Trình cô nương, ta nhìn ra cô có ý với ta. Đã như vậy thì cần gì phải câu nệ chứ, sớm muộn gì cô cũng là người của Phương Tĩnh ta thôi. Ta sờ cô, ôm cô một chút thì có sao?”
Nghe hắn ta nói chuyện thô lỗ như vậy, cảm giác chán ghét trong lòng Trình Dụ Mặc càng ngày càng nồng đậm hơn. Nàng ta cho rằng mình đã nhìn lầm người, thế mà lại xem một tên đăng đồ tử thành một chính nhân quân tử có thể phó thác cả đời. Ngay sau đó, nàng ta dồn hết sức đẩy Phương Tĩnh ra, vừa trợn mắt vừa chỉ tay ra cửa: “Đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi một lần nào nữa. Nếu không ta sẽ tố cáo ngươi với quan phủ, nói ngươi cưỡng hiếp dân nữ”
Phương Tĩnh lạnh lùng cười một tiếng, lấy ngón cái chà môi trên rồi đỡ bả vai đi ra cửa. Trong lòng cực kỳ khó chịu, thế nên hắn ta hung tợn quay đầu lại rồi nói với Trình Dụ Mặc: “Ta xem cô có thể chống đỡ đến khi nào. Ta cũng không sợ nói cho cô biết, cha cô đã quyết định gả cô cho ta rồi. Đến lúc đó chúng ta lại tính sổ rõ ràng từng chuyện một”
Nói xong, hắn ta lạnh lùng cười một tiếng, không quay đầu mà đi thẳng ra ngoài, hơn nữa còn hung hăng đóng mạnh cửa.
Thấy hắn ta đã đi xa, Trình Dụ Mặc mới bật khóc thành tiếng. Nhưng lại sợ quấy nhiễu Trình Khải Sơn nghỉ ngơi, nàng ta vội lấy hai tay che kín miệng, nhỏ giọng nức nở “hu hu”. Nàng ta cũng không rõ tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tẩu tử bị đường huynh sát hại, Phương công tử mà mình vẫn tâm tâm niệm niệm thì lại như biến thành một người khác, thế mà lại muốn làm chuyện bất chính với mình ngay trước mặt đại ca.
Nàng ta cảm thấy những chuyện xảy ra mấy ngày nay đều không phải sự thật, hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng. Lúc tỉnh mộng thì tất cả mọi chuyện đều vẫn như cũ, không có gì thay đổi cả.
Nghĩ tới đây, Trình Dụ Mặc dùng sức nhắm hai mắt, muốn làm bản thân tỉnh táo lại. Nhưng hiện giờ trong lòng nàng ta vô cùng rối loạn, sao có thể nói trấn định là trấn định được?
Hơn nữa bên ngoài còn truyền đến tiếng gõ cửa. Tuy rất nhẹ, nhưng truyền vào tai nàng ta thì lại giống như một chiếc dùi trống đập vào đầu từng cái một, khiến huyệt thái dương cực kỳ đau buốt.
“Ai?” Trình Dụ Mặc vội vàng hỏi.
“Tiểu cô cô, là cháu” Giọng nói của Tấn Nhi vang lên ngoài cửa, vừa non nớt vừa có chút do dự: “Tiểu cô cô, cháu… cháu vào được không? Có người nhờ cháu gửi lời tới người”