Tân An Quỷ Sự

Chương 447: Vu khống

Chương Trước Chương Tiếp

Lời vừa dứt, Tiểu Vũ cùng đám gia đinh đồng loạt quỳ xuống trước mặt nha dịch, luôn miệng khóc gào đòi hắn phải phân xử cho mình. Nha dịch kia thấy nhiều người cùng quỳ như vậy, còn nói giống hệt nhau, cho dù vừa nãy không tin thì bây giờ cũng phải tin. Vì thế hắn ta lại nhìn về phía Trình Mục Du, nhưng nét mặt không còn vẻ cung kính như ban nãy nữa: “Đắc tội với Trình đại nhân rồi”Nói xong, một tên nha dịch đứng đằng sau hắn ta đi đến sau lưng Trình Mục Du, tháo bội kiếm giắt bên hông xuống, lấy dây thừng trói hai tay Trình Mục Du ra đằng sau, đầu dây thừng còn lại thì quấn chặt trên cổ tay mình.

Suốt quá trình đó, Trình Mục Du không hề phản kháng, hắn biết lấy ít địch nhiều thì dù hắn có cố hết sức cũng không đấu lại bọn họ. Hơn nữa trong lúc hắn đang phản kháng, đám người Tưởng Tích Tích hoàn toàn có thể nhân cơ hội một kiếm cắt đứt họng hắn, nếu như thế thật thì từ đây hắn tuyệt đường trở mình.

Vì thế hắn ngoan ngoãn đứng im, nhẹ nhàng nói với Tưởng Tích Tích: “Tích Tích, trước giờ ngươi chưa từng tự xưng là tiểu nữ tử, ngươi từng nói gọi bản thân như thế có chút không tự nhiên, nhưng sao hôm nay ngươi lại nói ra ba chữ đó tự nhiên đến thế?”

Tưởng Tích Tích giật mình vì bị hắn nói như vậy, trong nháy mắt vẻ mặt sượng cứng, chỉ có đôi mắt sáng như ngọc đảo quanh né tránh, không dám nhìn thẳng mặt hắn. Trình Mục Du bèn cười, hừ lạnh một tiếng: “Tích Tích, một năm trước ngươi từng bị thương nặng, bây giờ có còn nhớ vết thương đó từ đâu mà ra không?”

Tưởng Tích Tích gượng cười, nói: “Ta chưa từng bị thương”

Trình Mục Du cười khẩy: “Quả nhiên, ngươi đã không còn là Tích Tích nữa rồi”

Sắc mặt Tưởng Tích Tích tái mét, im lặng trốn sau lưng những người khác, không cho hắn cơ hội dò xét mình nữa, chỉ là Trình Mục Du vẫn chưa chịu buông tha cho nàng ta, hắn quay đầu lại nhìn phía sau, ánh mắt lạnh lùng quét qua một lượt đám người kia, nói ra một câu khó hiểu: “Mắc bệnh đấy chắc là sống không bằng chết nhỉ? Thế nên mới muốn mượn thân thể của người khác để hoàn dương, muốn đường đường chính chính ở trên thế gian này, ta nói không sai chứ?”

***

Lúc nhìn thấy Trình Mục Du bị trói chặt hai tay áp giải về Trình phủ, người trên kẻ dưới phủ đệ đều sợ ngây người, Trình Khải Sơn lại càng không tin, thậm chí còn chủ động đứng ra làm chứng cho Trình Mục Du, nói vào đêm Sầm Nam Anh mất tích, hắn vẫn luôn ở trong phủ không ra ngoài. Cho đến khi Tưởng Tích Tích hỏi ngược lại một câu: “Chẳng lẽ đại ca nghĩ rằng hắn ở phòng Yến cô nương cả đêm sao?” Lúc này Trình Khải Sơn mới ngậm miệng lại, không nói gì nữa.

Tưởng Tích Tích bèn tiếp tục nói: “Đêm đó, đại nhân bảo ta trông chừng ở trước cửa phòng Yến cô nương, ngụy tạo chứng cứ hắn suốt đêm không ra khỏi cửa, nhưng thực chất hắn đã dụ tẩu tử vào rừng Bạch Dương, làm ra chuyện xấu xa thương thiên hại lý, ta thực sự không thể chịu nổi cảnh tượng sự thật cứ thế bị chôn vùi nên mới giãi bày hết sự tình với quan gia”

Nói xong, nàng ta liền bày ra vẻ mặt bi ai, nhoài ra bàn khóc lóc thảm thiết.

Trình Khải Sơn nghe Tưởng Tích Tích nói vậy thì kinh hãi tột độ, có điều dù đã đến lúc này rồi, nhưng hắn ta vẫn không thể tin rằng cái chết của thê tử hắn lại liên quan đến Trình Mục Du, hắn ta chỉ cảm thấy đầu óc mù mịt, vô cùng nóng ruột, nhưng lại chậm chạp không thể ra quyết định. Mấy nha dịch kia thấy Trình Khải Sơn cứ im lặng mãi, cũng không tiện thay hắn ra mặt, đành phải đứng yên một bên lẳng lặng chờ đợi.

Nhưng chính vào lúc này, Trình Quốc Quang xuất hiện.

Thấy cha đến, ngay lập tức Trình Khải Sơn đã có được người để tin tưởng, hắn ta đang định nói đầu đuôi sự việc thì Trình Quốc Quang khoát tay, tỏ ý bản thân đã biết chuyện rồi. Ông ta rảo bước đến trước mặt Trình Mục Du, ngón tay thô sần gần như chạm vào chóp mũi hắn, gằn từng câu từng chữ: “Chẳng trách đêm Nam Anh gặp chuyện, ta ở trên lầu các trông thấy ngươi hoảng hốt chạy về, vạt áo còn dính vệt máu, hóa ra… hóa ra là ngươi thật, là ngươi!”

***

Chuyện xảy ra tiếp đó đúng như dự liệu của mọi người, Trình Mục Du bị nhiều người tố cáo như vậy, lập tức bị nha dịch trói gô lại ngay tại chỗ, nhốt vào phòng củi ở hậu viện, bên ngoài còn cho ba người canh chừng, bảo đảm chắc chắn hắn không thể trốn thoát.

Tấn Nhi nấp ở ngoài cửa, nhìn thấy hết cảnh cha bị bắt lại, tuy rằng không nói lời nào nhưng trong lòng thầm nhớ kĩ mấy người Trình Quốc Quang, tên nha dịch Tiểu Vũ, mấy tên gia đinh trong Trình phủ, còn có cả… Tưởng Tích Tích. Cho dù cậu vô cùng kinh hãi khi thấy Tưởng Tích Tích cũng tham gia vào hàng ngũ vu khống Trình Mục Du, nhưng lúc nhìn vào ánh mắt nàng ta, sâu trong thâm tâm cậu vẫn ngộ ra được một việc: Tưởng Tích Tích cũng đã bị mê hoặc tâm trí giống những người kia, vẻ ngoài tuy rằng chưa thay đổi, nhưng người ở trong thân xác kia đã sớm không còn là nàng ta nữa.

Sau khi hiểu ra tất cả, Tấn Nhi bèn vứt ý định tranh cãi và cầu cứu ra khỏi đầu, cậu lặng lẽ quay về phòng, cuộn mình trong chăn, nằm thẳng đơ.

Kỳ lạ thay, lần này cậu không khóc, bởi vì người luôn chê bai cậu nhát gan bây giờ đã bị coi là nghi phạm, cho dù hiện tại cậu bất lực với tất cả mọi thứ thì ít nhất cũng không thể tiếp tục nhu nhược nữa.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, mưa to như thể muốn liều sống liều chết đập bùm bụp lên cánh cửa, phát ra tiếng động nghe như tiếng gõ cửa.

“Cạch… Rầm!”

Cửa sổ bị gió lớn mở tung ra, mưa gió hắt vào trong phòng, quét sạch những thứ trên bệ cửa sổ xuống mặt đất, một trận loảng xoảng ầm ĩ.

Tấn Nhi vốn không muốn để ý đến, nhưng nằm một hồi lâu trên giường rồi cậu vẫn xốc chăn lên mò xuống đất, đi đến gần cửa sổ và khép cánh cửa đang mở ra đóng lại liên tục, sau đó nhặt hết mấy thứ đồ rơi lung tung dưới đất lên, để lại lên bệ cửa. Đang định đi khỏi đó thì mắt lại liếc thấy một thứ nọ đen sì, trơn bóng, nằm trong nghiên mực, điên cuồng nháy mắt với cậu.

“Là ngươi à?”

Tấn Nhi sửng sốt, nhặt nó khỏi nghiên mực, đặt trong lòng bàn tay một cách cẩn thận. Hóa ra là hạt đậu xanh cậu nhìn thấy ở ngoài nhà bếp, từ sau khi Yến Nương gặp chuyện, cậu để bừa nó ở trên bệ cửa sổ, không để ý đến nữa, không ngờ vừa rồi lại có gió to thổi hạt đậu rơi xuống, còn rơi trúng vào nghiên mực.

Lúc này toàn thân nó dính đầy mực đen sì sì, trông không khác gì hạt đậu đen.

Nhưng cho dù là đậu xanh hay đậu đen thì vẫn có thể trông thấy rõ nét khuôn mặt của nó, phần nào ra phần nấy, ngũ quan rất rõ ràng. Không những vậy, nó còn đang mở miệng thật to nói gì đó với Tấn Nhi, giống hệt như đêm đó.

“Ngươi đừng nói nữa, bây giờ lòng ta đang rối lắm, cha bị bắt rồi, đám người kia còn đổ tội cho ông ấy là hung thủ giết thẩm thẩm, hơn nữa người trong nhà này cũng thay đổi hết rồi, hết người này đến người nọ, ta sắp không nhận ra nữa rồi…”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)