Trình Mục Du ngồi thất thần giữa rừng cây, ánh mắt chuyển từ cái bao da sang Tiểu Vũ, rồi lại từ Tiểu Vũ trở lại bao da. Hắn cảm thấy máu khắp cơ thể mình đang đông lại thành băng, toàn bộ mạch máu tựa như sắp vỡ vụn, thân thể cũng gồng lên căng chặt, không dám tạo ra một chút động tĩnh dư thừa nàoSo với người thường, có thể nói Trình Mục Du đã từng trải qua muôn vàn sóng to gió lớn, nhìn thấy vô số chuyện cổ quái, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống khiến bản thân bất lực và mù mịt như vậy. Đại não của hắn đang trống rỗng, không thể suy nghĩ bất kỳ điều gì, thân thể thì đông cứng như tác phẩm điêu khắc, ngồi bất động trong khu rừng lầy lội và ẩm ướt.
Không biết đã qua bao lâu, cách đó không xa chợt truyền đến tiếng bước chân vội vã và tiếng hét ầm ĩ như đánh mạnh vào thần kinh đang tê dại của Trình Mục Du: “Tiểu Vũ, các ngươi đang ở đâu? Tiểu Vũ…”
Cả người Trình Mục Du lập tức chấn động. Hắn vội vàng đứng dậy khỏi, hướng về phía phát ra âm thanh và nói: “Bọn ta ở đây! Tiểu Vũ đã xảy ra chuyện rồi, các ngươi mau đến…”
Còn chưa nói xong, hắn bỗng dưng nuốt nửa lời còn lại, không thốt ra được câu nào. Bởi vì Tiểu Vũ đang nằm trên mặt đất đột nhiên mở mắt ra, nhanh nhẹn chống tay và đứng dậy, vỗ sạch bụi đất trên người, hai tròng mắt trong hốc mắt đảo qua đảo lại mấy vòng, sau đó nhìn Trình Mục Du chằm chằm. Đôi mắt của Tiểu Vũ không còn vẻ ngây thơ và háo hức mà đã nhuốm đầy sự tham lam và hung bạo.
“Tiểu Vũ… Ngươi…” Trình Mục Du vẫn đứng yên, nhưng trong lòng hắn đã sáng tỏ, từng mảnh ghép bí ẩn đã được lắp ghép hoàn chỉnh: “Không phải, ngươi không phải Tiểu Vũ, chắc chắn không phải” Hắn nói những lời này bằng giọng điệu quả quyết, sau đó vung thanh trường kiếm trong tay và đặt ngang yết hầu của “Tiểu Vũ”.
“Tiểu Vũ” nhìn lưỡi kiếm đang kề sát cổ mình thì đột nhiên bật cười lạnh lẽo, đoạn hắn ta hét lên bằng giọng điệu đầy hoảng sợ: “Đại nhân! Cứu ta! Hung thủ giết chết Sầm Nam Anh chính là Trình công tử! Hắn đang muốn giết người diệt khẩu. Đại nhân mau cứu ta!”
Trình Mục Du vô cùng kinh ngạc, vừa định phân bua thì đã thấy hai nha dịch kia chạy đến gần. Phía sau bọn họ còn có vài người khác – ba gia đinh mà Trình gia để lại ở hiện trường để trông coi thi thể.
Nhìn thấy ba người họ vẫn còn sống, Trình Mục Du âm thầm thở phào, nhưng trường kiếm vẫn kề sát cổ Tiểu Vũ và không dám dịch chuyển. Hắn định kể lại toàn bộ câu chuyện vừa xảy ra cho hai nha dịch kia hiểu rõ.
Nhưng hắn chưa kịp nói gì thì một gia đinh từ phía sau chợt chạy ra phía trước, vừa chỉ vào Trình Mục Du với vẻ mặt kinh hãi vừa nói với nha dịch dẫn đầu rằng: “Quan gia đại nhân! Chính là kẻ này đã đánh lén và định quăng bọn ta xuống đầm lầy. Nếu không phải do bọn ta mạng lớn, bò lên một thân cây to để trốn thoát thì e là gian kế của kẻ này đã được thành toàn!”
“Ngươi nói cái gì?” Thân thể Trình Mục Du lập tức chấn động, ánh mắt sáng quắc như thiêu như đốt nhìn về phía tên gia đinh kia, sau đó đột nhiên nở nụ cười, trong lòng cũng thấu tỏ. Hắn nhìn vẻ mặt không biết nên tin tưởng ai của nha dịch dẫn đầu và trầm giọng nói: “Đại nhân! Theo phỏng đoán của ta, đám gia đinh và Tiểu Vũ đã không còn là bọn họ nữa”
“Trình công tử, rốt cuộc ngài đang nói gì vậy? Ngài bỏ thanh kiếm đó xuống trước đã, có gì từ từ hẵng nói” Vị nha dịch kia càng lúc càng thêm bối rối và hồ đồ. Ông ta nhìn chằm chằm vào Tiểu Vũ một hồi nhưng vẫn không thể phát hiện điểm bất đồng giữa hiện tại và quá khứ.
Nhân thời cơ này, Tiểu Vũ nói to: “Đại nhân! Trên đường đi, ta cảm thấy lời nói của tên họ Trình này đầy ý tứ né tránh và giọng điệu cực kỳ đáng ngờ, vì vậy ta đã sinh nghi và định quay về sớm để bàn bạc với đại nhân. Nhận ra ta đang hoài nghi mình nên hắn đã thừa cơ đánh lén ta. Đại nhân! Ngài không tin gia đinh của Trình gia, lẽ nào ngay cả ta cũng vậy?”
Trình Mục Du nhìn khuôn mặt ngây thơ đầy giả tạo kia và lắc đầu chế nhạo: “Ta không muốn phải phân bua với các ngươi. Đại nhân! Chiều nay ta vẫn luôn canh giữ trước cửa nhà Phương Tĩnh, không có thời gian để vào rừng. Chuyện này ngoại trừ ta thì còn một người khác có thể làm chứng. Đến khi tìm được nàng ta thì ngài có thể thẩm tra lại”
Vị nha dịch kia khẽ gãi mũi và hỏi Trình Mục Du: “Người mà ngài đang nhắc đến là ai? Hiện tại đang ở đâu?”
Trình Mục Du cười một cách bình thản: “Nàng ta là tùy tùng của ta, cũng là nha dịch của phủ Tân An. Ngài có thể tin những gì mà nàng ta tường thuật”
Vị nha dịch kia tức thì sửng sốt, lập tức vặn hỏi: “Phủ Tân An? Ta nghe nói huyện lệnh của phủ Tân An cũng mang họ Trình, lẽ nào… lẽ nào Trình công tử chính là ngài ấy?”
Trình Mục Du khẽ gật đầu: “Hôm nay Trình mỗ không định tiết lộ thân phận của mình, nhưng hiện tại ta đang bị kẻ xấu vu oan nên đành phải nói thật cho ngài biết”
Trình Mục Du, huyện lệnh của phủ Tân An, vốn có thanh danh vang dội, ai ai cũng biết. Vì vậy vị nha dịch kia lập tức khom mình hành lễ, cách xưng hô cũng đổi từ Trình công tử sang Trình đại nhân: “Trình đại nhân! Không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao những người này lại khẳng định ngài chính là hung thủ?”
Trình Mục Du nhìn thấy sắc mặt đang dần tái mét của Tiểu Vũ và đám gia đinh, ánh mắt của bọn chúng cũng bắt đầu hoảng hốt thì biết chúng đang chột dạ. Vì thế Trình Mục Du hạ kiếm xuống và đến bên người nha dịch dẫn đầu kia, đoạn trình bày tường tận những suy đoán của mình. Nhưng đúng lúc này, một bóng người đang chạy vội vã trong cơn mưa xối xả từ đằng xa tới đây. Nhìn thấy người đó càng ngày càng gần, sắc mặt Trình Mục Du càng thêm thả lỏng. Hắn vội vàng vẫy tay với nàng ta và nói: “Tích Tích! Ngươi tới đúng lúc lắm. Những kẻ này đang giá họa cho ta là hung thủ giết chết Sầm Nam Anh. Ngươi hãy mau tường thuật lại hành tung suốt mấy ngày qua của ta cho vị nha dịch đại nhân này biết!”
Trong lúc Trình Mục Du đang nói, Tưởng Tích Tích cũng chạy tới nơi. Mưa lớn khiến tóc tai và lông mày của nàng ta ướt sũng. Đôi môi cũng trắng bệch vì bị nước mưa lạnh buốt cọ rửa. Khuôn mặt nhỏ nhắn như đang làm nền cho một đôi mắt đen láy và lúng liếng, tuy nhiên nó lại đang lóe lên một thứ ánh sáng khác thường.
Đôi mắt của nàng ta đảo qua đám người, đột nhiên khuỵu gối và quỳ xuống trước mặt nha dịch kia, vừa khóc nức nở vừa nói: “Đại nhân! Tiểu nữ thật sự không thể giúp đỡ kẻ ác giấu giếm chân tướng. Tất cả mọi chuyện đều do Trình đại nhân gây ra. Hắn thấy tẩu tử có tướng mạo đẹp đẽ thì bắt ép tẩu ấy quan hệ bất chính với mình. Nhưng tẩu tử nhất quyết không nghe theo, khiến cho tên súc sinh này sát hại tẩu ấy một cách tàn nhẫn. Sau đó, hắn biết người của quan phủ sẽ đến đây lục soát nên đã tiêu hủy toàn bộ vật chứng, diệt cỏ cũng diệt tận gốc, những gia đinh trông coi thi thể đều bị hắn đánh trọng thương và quăng vào đầm lầy, thậm chí thi thể của tẩu tử cũng bị dìm xuống đó. Hắn còn uy hiếp ta rằng: nếu ta dám tiết lộ những chuyện này với người khác thì sẽ khiến cho ta sống không yên ổn. Nhưng mà đại nhân, làm sao ta có thể trơ mắt nhìn hắn gây ra hết tội ác này tới tội ác khác? Khi còn sống, tẩu tử đối xử với ta vô cùng tốt, sao ta có thể để tẩu ấy chịu hàm oan ở cửu tuyền? Ta khẩn cầu đại nhân đứng ra làm chủ cho chúng tiểu nhân và trừng trị tên súc sinh này theo vương pháp!”