Tân An Quỷ Sự

Chương 445: Đảo biệt lập

Chương Trước Chương Tiếp

Tiểu Vũ nhìn Trình Mục Du, tỏ vẻ khó hiểu: “Trình công tử, chỗ nào không ổn? Sao ta không cảm nhận được?”Trình Mục Du nhìn vùng đầm lầy đen kịt trước mặt và màn sương trắng tồn đọng lâu năm không hề tiêu tan ở phía trên, khẽ hỏi: “Ngươi có cảm thấy cái đầm lầy này đang gần chúng ta hơn không?”

Tiểu Vũ khó hiểu: “Chúng ta đang đi về hướng của đầm lầy thì đương nhiên sẽ càng ngày càng gần nó rồi”

“Quả thật chúng ta đang di chuyển, nhưng lại đi rất chậm vì chúng ta cần phải lục soát và điều tra. Làm sao chúng ta có thể đến gần nó trong thời gian chưa đầy một nén nhang?”

Nghe hắn nói, Tiểu Vũ liền dụi mắt nhìn về phía trước, bấy giờ mới nhận ra Trình Mục Du nói rất đúng. Hiện giờ đầm lầy chỉ cách bọn họ tầm vài chục bước, một ít sương trắng mịt mù đã phiêu lãng tới đây và quấn quanh thân cây, trông như một dải lụa trắng huyền ảo và hư vô đang vờn quanh cánh rừng. Nhưng vừa mới ban nãy, rõ ràng bọn họ nhìn thấy đầm lầy chỉ là một đường viền vừa nông vừa đen ngòm, căn bản không thể nhìn thấy đáy.

Hắn ta lập tức sửng sốt: “Trình công tử! Ý của ngài là đầm lầy có thể tự di chuyển sao? Nó đang chảy dần về phía chúng ta?”

Trình Mục Du khẽ gật đầu với hắn ta, sau đó nhìn màn mưa như trút xuống trên đầu và nói: “Mưa quá lớn, đầm lầy cũng lan tràn đến đây, ta sợ…” Hắn cau mày, vẻ mặt hết sức u ám, ánh mắt tựa như bị hút vào màn mưa dày đặc.

“Trình công tử, ngài đang lo lắng gì vậy?”

Trình Mục Du quay lại nhìn hắn ta và đáp: “Sự lan rộng của đầm lầy sẽ chặn đứng con đường duy nhất nối liền từ trong thôn ra ngoài. Đến lúc đó, thôn Kinh Môn sẽ trở thành một hòn đảo biệt lập. Người bên trong không thể ra ngoài, mà người bên ngoài cũng không vào được”

Tiểu Vũ vẫn ngây ngô hỏi lại: “Nhưng mưa rồi sẽ tạnh, đúng không? Chúng ta sẽ không bị mắc kẹt ở đây cả đời chứ?”

Trình Mục Du định nói rằng nếu bị mắc kẹt ở đây vài ngày thì e là tính mạng của hai người cũng không còn, nhưng sau khi cân nhắc lại, hắn sợ rằng điều này sẽ khiến Tiểu Vũ sợ hãi và ảnh hưởng đến tinh thần hắn ta, vì vậy Trình Mục Du đành gượng cười và đáp: “Ngươi nói đúng! Mưa dù lớn đến đâu cũng sẽ tạnh, trời quang mây sáng rồi sẽ trải dài khắp nơi, mọi ngóc ngách dù tối tăm và u ám đến đâu cũng sẽ được mặt trời chiếu sáng”

Tiểu Vũ không hiểu ý tứ của hắn nên chỉ cười ngượng ngùng và tiếp tục đi về phía trước, nhưng vừa đi được vài bước thì hắn ta đột nhiên kêu lên “Ơ” và dừng lại. Sau đó, Tiểu Vũ vừa chỉ về phía trước vừa nói với Trình Mục Du: “Trình công tử! Hình như có thứ gì đó ở đằng kia”

Nương theo ngón tay của hắn ta, Trình Mục Du nhìn về phía trước. Quả nhiên hắn nhìn thấy một bóng đen đang thấp thoáng đằng sau một thân cây cách đó không xa. Bóng đen kia cao bằng nửa người, thập thò đằng sau gốc cây, không thể xác định rõ ràng là người hay vật. Trình Mục Du bèn nháy mắt với Tiểu Vũ. Cả hai lập tức siết chặt thanh trường kiếm của mình, vừa cúi thấp người vừa rón rén đánh bọc sườn về phía gốc cây kia, một trái một phải tiến lên. Ngay lập tức, họ nhận ra thứ đằng sau gốc cây là gì. Đó là một chiếc bao da bò lấm lem bùn đất và được buộc chặt bởi một sợi dây thừng màu đỏ.

“Trình công tử, tại sao trong rừng lại có một cái bao da?” Tâm trạng đang căng thẳng của Tiểu Vũ chợt dịu lại. Hắn ta hạ thanh trường kiếm xuống, cùng Trình Mục Du đi về phía cái túi và quan sát cẩn thận.

Trình Mục Du nhìn những hoa văn và nếp nhăn trên chiếc bao da bò và lẩm bẩm: “Chiếc túi này trông rất cũ kỹ, bề mặt còn dính đầy bùn. Chẳng lẽ ai đó đã đào nó từ dưới đầm lầy sao?”

Vừa dứt lời, bên trong cái bao da đột nhiên vang lên một tiếng thì thào khe khẽ, thân túi cũng nhẹ nhàng rung lắc khiến hai người giật nẩy mình và bật nhảy về phía sau. Họ đồng thời chỉ tay vào cái túi đen thui như mực.

“Bên trong… là thứ gì? Chẳng lẽ là vật còn sống?” Tiểu Vũ nhìn nó chằm chằm, toàn bộ nhiệt huyết và ý chí chiến đấu lúc đầu của hắn ta đã bị dập tắt gần hết.

“Ta không biết” Ánh mắt Trình Mục Du dán chặt lên cái túi, hoàn toàn không dám rời mắt: “Nhớ phải hết sức cẩn thận, đừng đến quá gần nó”

Vừa dứt lời, trong túi lại vang lên âm thanh “lộc cộc”. Sau đó, một mặt túi bỗng xẹp xuống, mặt còn lại chợt phình to, nhất thời giằng xé chiếc túi thành một hình thù kỳ dị.

“Trình công tử! Lẽ nào đây là những gia đinh mà chúng ta đang tìm kiếm? Bọn họ bị hung thủ bắt cóc và nhét vào túi?” Tiểu Vũ chợt bừng tỉnh và lớn tiếng nói ra suy đoán.

Những gì hắn ta vừa nói không hẳn là vô lý, nhưng chẳng hiểu sao Trình Mục Du lại cảm thấy trong lòng rộn ràng như trống đánh, tim đập loạn không ngừng. Hắn nhìn chằm chằm vào cái bao da, ngàn lời vạn chữ tựa như bị mắc kẹt và không tìm được lối ra.

“Trình công tử! Nếu chúng ta không mở túi ra thì e là những người bên trong sẽ ngạt thở mà chết. Người này không thể nói chứng tỏ là hô hấp không thông, sinh mệnh nguy cấp như ngàn cân treo sợi tóc rồi” Tiểu Vũ lo lắng nhìn Trình Mục Du, người vẫn đang đứng chết lặng và im lìm không đáp. Thế là chẳng đợi ý kiến của Trình Mục Du, Tiểu Vũ lập tức dùng trường kiếm đâm tới, lập tức tạo ra một cái lỗ nhỏ trên cái bao da.

“Hồng hộc!”

Những thứ bên trong đổ ào ra ngoài tạo nên âm thanh lào rào, lăn lóc đến cạnh chân của Tiểu Vũ. Đồng thời một mùi hôi thối kì dị bốc lên từ trong cái bao da khiến cả hai người phải bịt kín mũi miệng và lùi lại mấy bước.

“Trình công tử, đây là… đây là cái gì?” Tiểu Vũ cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn, cúi xuống nhìn thứ đen sì dưới chân và lẩm bẩm nói: “Hình như… là một người”

Trình Mục Du đã phát hiện ra thứ đang cuộn tròn, phần đầu và chân bị trói buộc vào nhau là một con người. Nhưng bây giờ đôi mắt của hắn đang bị thu hút bởi hai bàn tay của người đó: bàn tay kia gần như không có thịt, hình dáng khá giống móng vuốt của loài gà, các khớp ngón tay cong veo và sưng phồng bất thường, thoạt nhìn không hề giống bàn tay người bình thường. Trình Mục Du phát hiện cơ thể người kia mọc đầy các vết đốm và cục u nho nhỏ, da thịt bị đục khoét bốc lên mùi hôi tanh tưởi.

Hắn giật mình, vội vàng quát Tiểu Vũ: “Đừng lại gần, người này có…”

Còn chưa kịp nói xong, hắn đã nghe thấy Tiểu Vũ thét chói tai, hai tay chợt vịn chặt eo mình, hai mắt trợn trừng, thân thể đột nhiên đập xuống đất một cách nặng nề. Điều kỳ lạ hơn nữa là người vừa nằm cuộn tròn trên mặt đất đã biến mất. Giờ đây, trước mặt Trình Mục Du chỉ còn lại một nha dịch vừa ngã xuống đất và một cái bao da trống rỗng.

Trình Mục Du hết sức kinh hãi, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, vội vàng lao về phía Tiểu Vũ và lay động thân thể mềm nhũn của hắn ta, đoạn vỗ mạnh vào mặt Tiểu Vũ vài cái và lo lắng gọi to: “Tiểu huynh đệ! Ngươi mau tỉnh lại đi! Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy?”

Nhưng sau khi lắc thân thể kia vài cái, Trình Mục Du đột nhiên dừng lại, để Tiểu Vũ nằm trên mặt đất và vội vàng lui về phía sau, trong lòng cảm thấy cực kỳ kinh hãi, bởi lẽ tình hình của nha dịch này giống Yến Nương y như đúc, thoạt nhìn hắn ta vẫn ổn, chỉ là đang mê man bất tỉnh.

Hắn lại nhìn vào cái bao da bên cạnh, nỗi sợ hãi kỳ lạ bỗng dâng lên như thủy triều từ tận đáy lòng, hết đợt này đến đợt khác cuộn trào, để rồi cuối cùng nhấn chìm hắn.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)