Tân An Quỷ Sự

Chương 443: Mê man

Chương Trước Chương Tiếp

Gió kèm theo mưa phùn, mưa càng lúc càng lớn, mưa như trút nước, hạt mưa rơi xuống đất phát ra tiếng “lộp bộp”. Nhìn từ xa, cơn mưa lớn giống như một bức màn xám xịt khiến tầm nhìn trở nên mịt mờ, không thể nhìn rõ thứ gìTấn Nhi đang chạy trong màn mưa mù, trên người cậu ướt sũng, búi tóc cũng rớt ra rối bù, tóc đen dính chặt vào da đầu làm khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt như một tờ giấy trắng càng thêm nổi bật.

Cuối cùng, cậu lao đến dưới mái hiên, sau khi ôm lấy bụng thở dốc mấy lần, cậu lại lau mạnh nước mắt, lúc này mới khịt mũi đi đến bên cạnh căn phòng phía trước, nhìn trái nhìn phải rồi đẩy cửa bước vào trong.

Sau khi đóng cửa lại, cậu hít một hơi thật sâu, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng bất động trên giường, trong lòng khẽ run lên, nước mắt vừa mới kìm lại lại trào ra, hòa cùng những giọt mưa trên mặt.

Cậu bước nhanh đến bên giường, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Yến Nương, lã chã nước mắt mà nói: “Yến Nương, ta phải làm sao? Cha và những người khác đều không có ở đây, ta không biết nói ra với ai” Cậu chậm rãi quỳ xuống đất, kéo lấy bàn tay đang đặt bên cạnh chăn gấm của Yến Nương, nắm chặt lấy ngón tay thon mềm của của nàng, cảm giác lo lắng trong lòng cậu mới buông bỏ được một chút, nước mắt cũng ngừng chảy, cậu vẫn tiếp tục nói: “Yến Nương, trên dưới Trình phủ này đều bất thường, rất bất thường. Thím bị người ta giết chết rồi, chết rất thảm… Bác tổ phụ, ông ấy như biến thành một người khác, nhìn thấy ông ấy ta rất sợ. Hôm nay ông ấy còn mắng chửi cha, mắng rất khó nghe, trước đây ta chưa từng nhìn thấy ông ấy như vậy…” Nói đến đây, cậu lại sụt sịt mũi, má cậu áp nhẹ lên mu bàn tay Yến Nương: “Yến Nương, tỷ có thể nghe thấy lời ta nói không? Rốt cuộc ta phải làm gì bây giờ mới được?”

Đương nhiên người trên giường không thể đáp lại, hiện tại sắc mặt của Yến Nương đã hồng hào, lông mi nhẹ nhàng lên xuống theo nhịp thở, tựa như đang chìm vào một giấc ngủ ngon lành.

Tấn Nhi thất vọng nhìn khuôn mặt nàng, thở dài một hơi rồi đặt tay của nàng về chỗ cũ, từ từ bước đến bên cửa nhưng vẫn không cam tâm mà quay đầu lại, cẩn thận kéo lại chiếc chăn mỏng trên người Yến Nương, nhẹ nhàng nói với nàng: “Yến Nương, những tháng ngày trước khi tỷ ở phủ Tân An, tỷ thường dạy ta đọc binh thư. Tỷ nói, sở dĩ sức mạnh của Đại Tống yếu chính là vì quá ít người có thể dẫn binh chiến đấu. Tỷ còn nói, thuộc làu binh pháp là điều quan trọng nhưng điều then chốt nhất vẫn là phải luyện bản lĩnh hành quân chiến đấu thực thụ, như vậy mới có thể phụng sự vì đất nước, cống hiến cho đất nước. Lúc đó, đến cầm kiếm ta cũng cầm không vững, múa vài đường đã than mệt không luyện nữa, lúc đó tỷ còn nổi giận với ta, nửa ngày không thèm để ý đến ta. Bây giờ ta hứa với tỷ, nếu như tỷ có thể tỉnh lại, từ nay ta sẽ chăm chỉ rèn luyện kiếm pháp” Cậu cắn môi, nghiêm túc gật đầu với Yến Nương: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, ta quyết không nuốt lời”

Nói xong những lời này, cậu mới hoàn toàn thoải mái, lại nhìn khuôn mặt thanh tú kia một lần rồi định đi ra cửa.

Nhưng còn chưa kịp quay đầu lại, cậu đã thấy sắc mặt của Yến Nương tối sầm, lông mày nhíu lại, từ từ mở mắt ra.

Tấn Nhi vui mừng khôn xiết, vội vàng xông đến: “Yến Nương, Yến Nương, tỷ tỉnh lại thật rồi!”

Còn chưa kịp nói xong, trái tim cậu đột nhiên trùng xuống, cơ thể như đông cứng lại. Một lúc lâu sau cậu mới có thể động đậy, cậu lúng ta lúng túng bò dậy, lăn bò hơn mấy thước, lúc này mới dám ngẩng đầu lên, chưa hết hoảng hồn mà nhìn về phía bóng người kia trên giường.

Yến Nương vẫn như cũ, hai mắt nhắm chặt, lồng ngực nhẹ nhàng lên xuống, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Nhưng vừa rồi rõ ràng là nàng đã mở mắt rồi mà.

Không, không đúng, người đó không phải là nàng, chính vào lúc cậu xông về phía Yến Nương, rõ ràng đã nhìn thấy người mở to mắt và nở nụ cười quái dị với mình là một bà lão, một bà lão mũi tẹt mắt hõm và gương mặt dữ tợn.

Gió thảm mưa sầu ngoài phòng thổi cánh cửa kêu lên “cót két”, nhưng dù như vậy Tấn Nhi vẫn không muốn ở lại căn phòng này một giây phút nào, cậu đẩy cửa ra xông vào màn mưa, không thèm ngoảnh đầu lại mà chạy ra ngoài viện. May mà ngoài viện đang rất huyên náo, trong đó còn lờ mờ truyền đến giọng nói của Trình Mục Du. Trong lòng Tấn Nhi như tuôn chảy một luồng nhiệt, bước chân càng nhanh hơn rất nhiều, vừa hét “cha” vừa xông đến hình bóng quen thuộc kia mà ôm chặt lấy eo hắn, giống như nắm được một cọng rơm cứu mạng.

Trình Mục Du đang kể lại chi tiết tiền căn hậu quả của vụ án cho mấy nha dịch của quan phủ, đột nhiên bị con trai ôm chặt lấy, nhất thời có chút ngượng ngùng, vội vàng kéo Tấn Nhi ra, cau mày trách móc: “Không thấy ta đang bàn việc sao? Con vội vàng hấp tấp như vậy làm gì?”

“Cha, Yến Nương, tỷ ấy… Không… Không phải, nên nói về bác tổ phụ trước, bác tổ phụ bất thường lắm, Yến Nương cũng…”

Còn chưa nói hết, cậu đã bị Trình Dụ Mặc kéo đi: “Tấn Nhi, bây giờ đường huynh phải đi vào rừng với mấy vị nha dịch này, có chuyện gì con đợi bọn họ về rồi nói”

“Nhưng… nhưng…” Tấn Nhi nhìn thấy Trình Mục Du và mấy nha dịch khoác áo tơi và đội mũ nón, chuẩn bị thúc ngựa đi, cậu vội vàng đi theo sau gọi lại.

Trình Mục Du quay đầu lại, thấy Tấn Nhi lao khỏi ô của Trình Dụ Mặc, dùng hết sức hét lên hai tiếng “cẩn thận” với mình, vòng cổ của cậu thấm đẫm nước mưa, biến thành màu đỏ thẫm giống như máu tươi.

***

Tiếng cưa gỗ đã kéo dài hai canh giờ, ban đầu Tưởng Tích Tích còn cảm thấy đầu mình bị âm thanh này làm cho sắp nổ tung. Nhưng sau đó quen rồi, âm thanh này lại khiến nàng ta buồn ngủ, cộng thêm tiếng mưa tí tách bên ngoài vại nước, quả thực là một khúc hát ru hài hòa. Vì vậy, sau vô số lần giao chiến, nàng ta cũng ngủ thiếp đi.

Ngay khi hồn vía của nàng ta dần bay đi, tiếng cưa gỗ đột nhiên dừng lại. Tưởng Tích Tích giật mình bừng tỉnh, tay nàng ta nhéo mạnh vào đùi, ép mình phải tập trung tinh thần, lắng tai nghe ngóng động tĩnh trong nhà.

Tiếng cưa gỗ không tiếp tục vang lên nữa, Tưởng Tích Tích chấn động, lấy tấm gỗ đè trên miệng vại để chắn mưa ra, tay chống lấy mép vại nhảy ra ngoài, rón ra rón rén nhìn vào trong qua kẽ hở trên tường.

Trong viện không có một bóng người, chỉ có vài tấm gỗ nằm ngổn ngang.

Tưởng Tích Tích đạp tung cánh cửa gỗ lao vào trong viện, xông đến hậu viện mới phát hiện Phương gia này còn có cửa sau, lúc này cánh cửa đã mở toang, lộ ra màn mưa xám xịt bên ngoài.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)