Tân An Quỷ Sự

Chương 442: Thay đổi

Chương Trước Chương Tiếp

Tấn Nhi đi theo Sầm Nam Anh qua đại sảnh đến sân sau, suốt dọc đường cậu gặp không ít người hầu nhưng bọn họ đều không nhìn thấy Sầm Nam Anh, chỉ căn dặn Tấn Nhi mấy câu, nói hiện tại trời đang mưa to, còn nói cái gì mà người của quan phủ sắp tới rồi, người đông nghịt, bảo cậu đừng chạy lung tung mà hãy về phòng nghỉ ngơiTấn Nhi gật đầu liên tục, nhưng bước chân lại đi theo bóng hình của Sầm Nam Anh về phía trước, cho đến khi nhìn thấy nàng ta lên lầu, cậu mới dừng lại ở đó, tay chạm vào tay vịn cầu thang, nhất thời không biết có nên đi lên hay không.

Trên lầu chỉ có một căn phòng, đó chính là phòng của bác tổ phụ Trình Quốc Quang, Sầm Nam Anh đã lên lầu, chẳng lẽ là muốn dẫn cậu lên phòng đó sao? Nàng ta muốn nói cho mình biết điều gì? Phòng của Trình Quốc Quang có gì? Những thứ này có liên quan gì đến cái chết của nàng ta?

Đầu óc của Tấn Nhi rối bời, nhất thời không tìm ra manh mối, có điều cậu chỉ hơi do dự một chút rồi vẫn kiên định bước lên cầu thang, chỉ vì từ nhỏ cậu đã nghe quen tai nhìn quen mắt cái gì mà “Giải oan cho dân, thay dân thỉnh nguyện”. Nếu người khác đều không nhìn thấy Sầm Nam Anh, mà phụ thân và Tích Tích tỷ tỷ đều không ở đây, vậy thì hiện tại chỉ có thể dựa vào cậu.

Nghĩ đến đây, Tấn Nhi nhanh chóng chạy lên lầu, vừa rẽ ngoặt, cậu nhìn thấy Sầm Nam Anh đứng ngoài cửa phòng bác tổ phụ, sau khi nhìn cậu với vẻ ai oán, ngón tay khẽ chỉ lên trên cửa.

Tấn Nhi ngập ngừng bước tới, gõ gõ lên cửa rồi lại rụt rè liếc nhìn Sầm Nam Anh đang đứng bên cạnh mình, nhưng cái liếc mắt này lại khiến trong lòng cậu đột nhiên lạnh đi, nảy sinh nỗi sợ không ngừng: Vẻ mặt của Sầm Nam Anh thay đổi rồi, vừa nãy nàng ta chỉ đau buồn ai oán nhưng hiện tại trong đôi mắt kia lại lộ ra vẻ thù hận. Nàng ta nhìn chằm chằm lên cửa, hai hàng lệ máu chảy xuống từ khóe mắt khiến Tấn Nhi khiếp sợ, một hồi lâu không dám gõ cửa tiếp.

Tuy nhiên, người bên trong dường như đã nghe thấy tiếng gõ cửa, giọng nói của Trình Quốc Quang truyền đến: “Ai?”

“Bác tổ phụ… là cháu… cháu là…” Nói được nửa lời, Tấn Nhi đột nhiên không nói nữa, bởi vì Sầm Nam Anh bên cạnh đã bỗng nhiên biến mất, giống như bị bóng tối hút đi, hiện tại ngoài cửa chỉ còn một mình cậu, không, nghiêm túc mà nói, ở đây vốn luôn chỉ có một “người”, thứ còn lại chỉ là một linh hồn không cam tâm mà thôi.

Đang suy nghĩ lung tung, cửa “cót két” một tiếng và mở ra, Trình Quốc Quang đứng ở cửa, vẻ mặt u ám cúi xuống dưới nhìn Tấn Nhi đang đầy vẻ hoảng loạn: “Cháu đến đây làm gì?”

Tấn Nhi nhất thời nghẹn giọng. Cậu cũng không biết mình đến đây làm gì. Cậu được Sầm Nam Anh dẫn đến đây, nhưng nếu nói chuyện này cho Trình Quốc Quang biết, ông ta sẽ tin sao?

Tấn Nhi đã đưa ra một câu trả lời phủ định trong đầu, nhưng vừa phủ định xong, cậu lại cảm thấy không đúng: Nếu là trước đây, bác tổ phụ này của cậu có khả năng sẽ tin. Lúc đó Trình Quốc Quang thích vui chơi thích làm trò, tâm tính giống như một đứa trẻ, thường xuyên đi chọc tổ kiến, đổ nước vào hang chuột với mình, có thể nói hai người là một đôi bạn lâu năm không gì không thể tâm sự. Tấn Nhi cũng thường nói những điều mà giữa bọn trẻ với nhau mới có thể hiểu cho bác tổ phụ này nghe, mà Trình Quốc Quang không chỉ lắng nghe một cách say mê mà còn đối đáp trôi chảy khiến người bên cạnh dở khóc dở cười.

Nhưng hiện tại thì sao?

Tấn Nhi nhìn về phía khuôn mặt u ám ảm đạm kia, trong lòng đột nhiên hơi sợ. Cậu chỉ nghe người khác nói bác tổ phụ thay đổi rồi, nhưng không ngờ ông ta lại trở nên xa lạ như vậy, vẻ mặt nghiêm túc, nước da tái nhợt, giống như mình phạm phải lỗi lầm lớn không thể tha thứ nào đó.

Đối mặt với một người như vậy, làm sao cậu có thể nói cho ông ta biết tất cả chuyện của Sầm Nam Anh?

Tấn Nhi nuốt nước miếng, lẩm bẩm: “Bác tổ phụ, cha không ở đây, cháu… cháu hơi sợ, vì vậy bèn đến đây tìm ông”

“Cháu sợ cái gì?” Trình Quốc Quang ngồi xổm xuống, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt của Tấn Nhi, rơi vào chiếc vòng đỏ chói trên cổ cậu: “Trong nhà này, người phụ nữ bại hoại gia phong kia đã không còn nữa, còn có cái gì đáng để cháu sợ chứ?”

Tấn Nhi giật mình: “Bại hoại gia phong?”

Trình Quốc Quang nhếch mép cười, để lộ ra hai hàng răng trắng đều tăm tắp, ngón tay thô ráp lạnh lẽo nhẹ nhàng cào cào lên mặt Tấn Nhi, khiến trong lòng Tấn Nhi chợt nổi lên cơn ớn lạnh: “Cháu còn nhỏ nên có một số chuyện không rõ, cháu phải nhớ một điều, kẻ phạm tội tà dâm phải xuống lò lửa địa ngục để nhận quả báo, người như vậy sẽ chết hàng ngàn hàng vạn lần nữa ở địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh”

Mặc dù không hiểu nhưng Tấn Nhi đã bị những lời nói độc ác này dọa đến rùng mình, cậu bất giác lùi về phía sau mấy bước, do dự một lúc, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Bác tổ phụ, cho dù người đó là ai, cho dù đã từng làm gì cũng không thể bị lò lửa thiêu chết được. Ba đã từng nói, từ khi Đại Tống ta lập triều đến nay đã loại bỏ những hình phạt hà khắc, ông ấy còn nói, cực hình làm tổn thương đến điều tốt đẹp, làm hao tổn nền chính trị nhân từ, không phải là điều mà thánh thế tuân theo”

Từ nhỏ Tấn Nhi đã ở bên cạnh Trình Mục Du, thường nghe hắn nói những đạo lý này, nên không biết từ lúc nào đã nhớ rõ trong lòng. Mặc dù chưa thể hoàn toàn hiểu thấu được ý tứ trong đó nhưng cũng hiểu được đại khái. Vì vậy hôm nay nghe thấy những lời nói ác độc kia của Trình Quốc Quang, cậu đã vô thức thuận miệng nói ra những lời này.

Nghe thấy cậu nói như vậy, Trình Quốc Quang lại bật cười ha hả, sau tiếng cười, sắc mặt ông ta lại càng thêm âm trầm, thân thể hơi nghiêng về phía trước, ông ta thấp giọng nói với Tấn Nhi: “Tham quan ô lại, lời nói ra không có lấy một câu có thể nghe lọt, tất cả đều là đồ bỏ đi”

Nói xong, ông ta không thèm quan tâm đến sự kinh ngạc của Tấn Nhi, nhìn về phía cuối hành lang, đột ngột cao giọng lên: “Dụ Mặc, dẫn đứa trẻ đi đi, thằng bé nói đói rồi, muốn ăn gì đó”

Tấn Nhi nhìn thấy Trình Dụ Mặc đang đi về phía này với bát thuốc trên tay, khi đi đến cửa, nàng ta kinh ngạc nhìn Trình Quốc Quang: “Phụ thân, người… không cần người đỡ mà đã có thể đi được xa như vậy rồi sao?”

Trình Quốc Quang sốt ruột hừ một tiếng, nhận lấy bát thuốc rồi đi vào trong phòng, nói: “Ta mệt rồi, con dẫn đứa trẻ này đi đi, nó đã làm phiền ta một lúc lâu rồi”

Trình Dụ Mặc đứng sững sờ tại chỗ, cho đến khi cánh cửa đóng rầm lại, nàng ta mới nhìn về phía Tấn Nhi: “Tấn Nhi, con nhìn thấy rồi chứ? Bác tổ phụ của con có thể tự đi được rồi”

Tấn Nhi liếc nhìn Trình Dụ Mặc rồi đi về phía cầu thang mà không nói lời nào, bước chân càng lúc càng nhanh. Trình Dụ Mặc nhìn bóng lưng dần dần đi xa của cậu, chạy theo sau rồi hét: “Tấn Nhi, không phải con đói rồi sao? Tiểu cô cô làm chút thức ăn cho con. Tấn Nhi, con chạy cái gì, con muốn đi đâu?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)