Tân An Quỷ Sự

Chương 441: Tiếng khóc

Chương Trước Chương Tiếp

“Như thế cũng không thể nói rằng hắn ta không phải là hung thủ được” Tưởng Tích Tích dừng một chút, trên mặt hiện lên vẻ tỉnh ngộ: “Giày, ta biết rồi! Chân của Phương Tĩnh không khớp với dấu giày đó”Trình Mục Du gật đầu tán thành: “Vừa rồi hắn ta đi chân trần, ta đã quan sát kỹ, đôi chân đó rõ ràng là nhỏ hơn một đoạn so với chân ta. Hơn nữa mặc dù hắn ta trông có vẻ rất giỏi làm nghề mộc nhưng sức lực lại không đủ, chỉ một tấm gỗ mỏng như thế mà cưa lâu như vậy vẫn không cưa nổi”

“Mà vết cắt trên người chị dâu lại sạch sẽ gọn gàng, rõ ràng là bị một người có sức lực cực mạnh chém chết, vì vậy đại nhân mới nghĩ rằng Phương Tĩnh không phải là hung thủ” Cuối cùng Tưởng Tích Tích cũng hoàn toàn hiểu thấu ý của Trình Mục Du, giậm chân đấm tay mà nói: “Ta thật ngu ngốc, đi theo đại nhân lâu như vậy mà đến điểm này cũng không học được”

Trình Mục Du không trả lời, vẻ mặt hắn xem ra vẫn còn nặng nề dị thường, dường như còn có chuyện gì đó đang làm phiền hắn. Tưởng Tích Tích cũng phát hiện ra điểm này, thế là nàng ta bước đến gần Trình Mục Du, nhỏ giọng hỏi: “Đại nhân, nếu Phương Tĩnh đã không phải là hung thủ, tại sao ngài vẫn có vẻ băn khoăn vậy?”

Lông mày của Trình Mục Du nhíu chặt lại: “Mặc dù hắn ta không phải là hung thủ nhưng ta lại cảm thấy hắn ta hơi bất thường”

“Bất thường?”

“Hắn ta đi chân trần đứng trên mặt đất, lại còn đang làm mộc…”

Trong đầu Tưởng Tích Tích trầm tư suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không hiểu ý trong lời nói của hắn, nàng ta vừa định hỏi thì Trình Mục Du đã nhìn nàng ta: “Tích Tích, lần đầu tiên gặp Phương Tĩnh, ngươi có ấn tượng gì với hắn ta?”

“Ta chỉ thấy người đàn ông này da thịt mềm mịn, rất gầy yếu”

“Đúng vậy, tay hắn ta cũng rất trắng mịn, không có lấy một vết chai, vừa nhìn đã biết không phải là người làm nông. Nhưng Phương Tĩnh vừa nãy ăn mặc lôi thôi lếch thếch, hơn nữa con cưa gỗ rất thành thạo, khác một trời một vực với hắn ta trước đây”

Lời nói của Trình Mục Du giống như ánh sáng rực rỡ soi rõ góc tối trong lòng Tưởng Tích Tích, chẳng trách nàng ta luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng vẫn chưa tìm ra đáp án, hóa ra điểm nghi hoặc nằm ở đây. Nàng ta hoảng sợ: “Đại nhân, vậy rốt cuộc chúng ta nên làm thế nào với tên Phương Tĩnh này, hắn ta không phải hung thủ, quan phủ cũng không quản được…”

Trình Mục Du híp mắt, ánh mắt như xuyên thấu qua vách tường của ngôi nhà, trầm giọng nói với Tưởng Tích Tích: “Hiện tại người của quan phủ chắc đã đến kha khá rồi, ta phải về Trình gia, ngươi ở lại đây theo dõi sát sao nhất cử nhất động của hắn ta, có phát hiện gì thì báo cáo cho ta bất cứ lúc nào”

Tưởng Tích Tích cúi đầu nói một tiếng “rõ” rồi sau đó lại đi về phía Phương gia, đến ngoài cửa viện, đứng thẳng người nhảy vào một chiếc vại nước vỡ bị vứt bỏ, lại mỉm cười gật đầu với Trình Mục Du, tỏ ý mình nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà hắn giao phó rồi mới ngồi xổm xuống trốn. Trình Mục Du bước đi được mấy bước, lại quay đầu nhìn về phía vại nước, không hiểu tại sao trong lòng lại lờ mờ dâng lên cảm giác bất an.

***

Tấn Nhi nghĩ rằng mình bị đánh thức bởi không khí nóng ẩm sau nhà nên việc đầu tiên sau khi ngồi dậy khỏi giường là nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ: bầu trời u ám, mây đen xám xịt dày đặc khắp trời, gió ù ù gào rít xuyên qua cửa sổ xông vào trong phòng, thổi giấy Tuyên Thành trên bàn bay tứ tung khắp phòng.

Cậu vội vàng bước xuống giường, giày cũng không thèm đi vào, cúi người nhặt từng tờ giấy đang rơi dưới đất lên, đặt lại về bàn rồi dùng nghiên mực đè lên, lúc này mới bước đến trước cửa sổ rồi dùng sức đóng cửa sổ lại. Sau khi thở phào một hơi, bên mép cửa sổ truyền đến âm tanh “lách tách”, Tấn Nhi nhìn ra ngoài và phát hiện những hạt mưa to bằng hạt đậu từ trên trời rơi xuống đập vào bệ cửa sổ bắn tung tóe. Nằm bên cửa sổ nhìn màn mưa bụi xám xịt bên ngoài, sự hoảng loạn trong lòng cậu lại dâng lên.

Tối qua cậu nghe những người hầu kia nói trong nhà xảy ra chuyện, về phần là chuyện gì thì bọn họ lại giấu, không nói rõ với cậu. Mà phụ thân và mấy người kia đã ra khỏi nhà ngay trong đêm, không biết là đi đâu, sau đó đường thúc và tiểu cô cô đã về rồi, trông có vẻ rất đau buồn, đặc biệt là đường thúc, thúc ấy được người hầu dìu về, về đến nhà thì nằm trên giường không dậy nổi, chỉ than khóc đau khổ, nghe rất thảm thương lạ thường.

Thím đi đâu rồi? Sao không thấy thím ấy? Ngay cả bác tổ phụ tay chân không còn linh hoạt kia của cậu cũng được người hầu trong nhà dìu ra xem đường thúc mấy lần, nhưng lâu như vậy rồi, tại sao lại không nhìn thấy thím?

Trong lòng cậu mơ hồ nhận ra điều gì đó, nhưng bởi vì còn nhỏ tuổi nên không thể nghĩ thấu đáo về chuyện này. Cậu lại chán nản ngồi xuống ghế, tiếp tục ngây người nhìn màn mưa bụi ngoài cửa sổ.

“Hu hu hu… hu hu hu…”

Phía sau vang lên từng đợt âm thanh nức nở trầm thấp, Tấn Nhi đột nhiên đứng thẳng người, hai tay nắm lấy tay vịn ghế, do dự một hồi lâu nhưng vẫn không dám quay đầu lại.

Âm nhanh này cậu đã từng nghe thấy, vừa nãy trong mơ, tiếng khóc mơ hồ này luôn văng vẳng bên tai cậu, lúc xa lúc gần, tựa như được truyền đến từ cánh đồng hoang vu xa xôi. Cậu bị chính tiếng khóc thê lương này đánh thức, chỉ là sau khi tỉnh dậy, cậu lại quên mất chuyện này.

Hóa ra đây không phải là cõi mộng của cậu mà là hiện thực, tiếng khóc lượn lờ, luôn ở trong căn phòng này của cậu, chưa từng rời đi.

“Đau… hắn ta… hắn ta…”

Một giọng nói đứt quãng đột nhiên vang lên bên vai phải của Tấn Nhi, cậu giật mình quay đầu sang trái, không dám nhìn bóng người bên cạnh, tay vô thức xoa xoa chiếc vòng trên cổ. Chuông kỳ lân vang lên, thứ lạnh lẽo đó như bị dọa sợ, lui về góc phòng nhưng vẫn không chịu rời khỏi nơi này, vẫn khóc thút thít.

Tấn Nhi cảm thấy trong lòng hơi vững vàng hơn nhưng tay vẫn không dám rời khỏi chiếc vòng, nghển cổ nhìn về phía góc phòng rồi lại mau chóng quay đầu về. Nhưng vừa quay đầu về, trong lòng cậu lại chấn động mạnh, cậu nhìn chằm chằm vào bóng người lơ lửng kia, bất giác thốt ra một chữ: “Thím…”

Không phải bóng người đang đứng khóc nức nở trong góc là Sầm Nam Anh sao? Chỉ có điều cổ của nàng ta hơi kỳ quái, như dài ra một đoạn. Tấn Nhi nhìn kỹ thì mới phát hiện trên cổ nàng ta có một vết thương rất đáng sợ, chia cắt đầu và thân thể thành hai đoạn, chiếc đầu người đó còn lắc lư trên vai.

“Á!” Tấn Nhi kêu lên một tiếng, hai tay che lấy mắt, chỉ lén nhìn về phía trước qua kẽ ngón tay.

Lúc này Sầm Nam Anh nhẹ nhàng “đi” về phía cửa, đi được hai bước lại dừng lại nhìn cậu, trong ánh mắt phẫn uất mang theo chút chờ mong, như thể đang đợi điều gì đó.

“Thím… bảo con đi theo sao?” Tấn Nhi buông đôi tay run rẩy xuống, nhẹ giọng hỏi nàng ta.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)