“Ýcủa cô là…” Vương Chi Du đứng lên, hai mắt trợn tròn: “Ký Dao bị người ta hại chết sao?”“Cho dù có phải hay không thì ngươi cũng phải xốc lại tinh thần đi, nếu không sẽ rất có lỗi với việc nàng đã gãy cả hai chân vì ngươi đấy” Yến Nương khẽ thở dài một tiếng rồi đứng lên định rời đi.
“Yến cô nương xin dừng bước” Trình Mục Du gọi nàng lại rồi quay đầu nói với Sử Kim và Sử Phi: “Tiễn Vương tú tài về nhà, còn nữa, đưa một cái lệnh bài của hai ngươi cho hắn, bảo hắn lúc nào nhớ ra chuyện gì thì có thể tới gặp ta bất cứ lúc nào” Nói xong, hắn bèn nhanh chân đuổi theo Yến Nương và chầm chậm đi về phía trước dọc theo ven hồ cùng nàng.
“Tự dưng ta quên mất, hôm nay Trình đại nhân tới khách điếm tìm ta chắc là có chuyện gì muốn nói nhỉ?” Yến Nương thu lại vẻ mặt lạnh lùng lúc đối mặt với Vương Chi Du và đổi thành điệu bộ tủm tỉm thường ngày.
Trình Mục Du lại không thoải mái được như nàng, hắn nghiêm túc nói: “Cô nương, ta cũng không vòng vo nữa, bây giờ tính mạnh Tích Tích như ngàn cân treo sợi tóc, nhưng ta vẫn chẳng có chút manh mối nào về tung tích của nàng. Hôm qua cô nương đã kể chuyện lời tiên tri của Vương Mãng nên ta nghĩ chắc hẳn cô nương cũng có chút hiểu biết về chuyện ở trấn Ngọc Tuyền này. Vậy nên hôm nay ta mới tới gặp cô nương, mong cô nương vui lòng chỉ giáo cho”
Yến Nương lẳng lặng nghe hắn nói xong, nàng cụp mắt nhìn xuống nền đất, đầu ngón chân di di trên mặt đất tạo thành một đống đất nho nhỏ: “Ta cũng rất tò mò quan hệ của đại nhân và Tưởng cô nương đấy. Đại nhân quan tâm nàng như vậy, ta luôn cảm thấy quan hệ của hai người không chỉ đơn giản là cấp trên và thuộc hạ”
“Sao cô nương lại để ý tới chuyện của Trình mỗ như vậy?”
“Tò mò thôi,” Yến Nương quay đầu nhìn hắn: “ta có một tật xấu là rất tò mò, nhất là mấy chuyện mà ta cảm thấy hứng thú, chỉ tiếc không thể nhổ tận gốc và điều tra tường tận kỹ càng”
Trình Mục Du bất đắc dĩ lắc đầu và chậm rãi nói: “Đúng là Tích Tích không giống thuộc hạ của ta. Đối với ta, nàng giống người thân hơn là thuộc hạ, vì chính ta đã cứu nàng ra khỏi cuộc loạn lạc. Năm ấy, ta theo quân đi xuất chinh và phát hiện ra nàng, lúc ấy nàng mới chỉ chín tuổi, ở trong núi sâu. Vì trốn Liêu quân mà nàng đã nhảy vào hố bẫy thú, trên bắp đùi và cánh tay còn có ba cái bẫy kẹp, máu trên người nhuộm đỏ cả cỏ dại trong hố, chỉ còn thở thoi thóp. Ta cứu nàng về và dùng hết kiến thức cả đời để kéo nàng về từ cõi chết. Để đền ơn, từ đó về sau nàng đã ở lại Trình gia với danh nghĩa là nha hoàn thân cận của ta, nhưng thật ra cả nhà chúng ta đều đối xử với nàng như người thân. Sau khi Tấn Nhi ra đời, nàng liền theo thằng bé và chăm sóc như đệ đệ ruột. Nếu không có nàng dốc lòng chăm sóc thì e là đứa bé không có mẹ như nó sẽ không thể khỏe mạnh, thông minh như bây giờ. Mấy năm nay ta nhậm chức ở khắp nơi, vậy mà Tích Tích vẫn luôn theo ta. Nàng rất giỏi võ, lại còn thông minh, nên đã được ta giữ bên cạnh làm việc thay quan phủ, cũng đã phá được không ít vụ án” Hắn nhìn chằm chằm Yến Nương: “Cho dù về công hay về tư thì ta cũng phải cứu nàng, nhiều năm qua, ta và nàng vừa là huynh muội vừa là bằng hữu, tình nghĩa sâu đậm. Tích Tích được ta cứu về từ chiến tranh loạn lạc, ta không cho phép kẻ khác tùy tiện lấy mạng nàng”
Sau khi nói xong, Trình Mục Du ngẩng đầu nhìn Yến Nương, nhưng lại phát hiện thần thái trong mắt nàng đã biến mất, vẻ bi thương kín đáo xuất hiện trong đôi mắt sâu không thấy đáy của nàng.
“Yến cô nương, lời nói của Trình mỗ làm cô nương buồn sao?” Trình Mục Du khẽ hỏi.
“Lẽ nào cảnh đời của Tưởng cô nương không đáng để người khác buồn thương sao?” Nỗi buồn trong mắt bị nàng giấu đi: “Trình đại nhân, câu trả lời của ngài khiến ta rất hài lòng, ngài nói đi, ngài muốn thỉnh giáo một người thêu thùa như ta chuyện gì?”
Trình Mục Du khẽ thở dài một cái: “Ta muốn hỏi chuyện về lời tiên tri của Vương Mãng”
“Không phải ta đã kể hết chuyện đó với ngài rồi sao?”
“Điều ta muốn biết không phải là chuyện triều Hán, mà là ở đây” Hắn chỉ vào giữa hồ. Ở đó, mây mù bốc lên, nước suối chảy rì rào, dù đang là buổi tối nhưng khung cảnh này vẫn đẹp đến mức không gì có thể sánh bằng: “Những việc trái luân thường đạo lý đã từng xảy ra ở trấn Ngọc Tuyền này”
Yến Nương đi tới bên hồ, giọng điệu bình tĩnh đến mức khiến người ta phải kinh ngạc: “Tại sao đại nhân lại chắc chắn rằng đằng sau trấn Ngọc Tuyền là một câu chuyện cũ đầy ghê tởm?”
“Ta không biết,” Trình Mục Du thành thật trả lời: “e rằng sẽ không thể giải thích nổi chuyện của Kinh gia, có lẽ lời nói của Hứa cô nương đã nhắc nhở ta. Tóm lại, trong đầu ta cứ liên tục xuất hiện cảnh tượng những người đó ăn thịt lẫn nhau, tâm trạng mãi vẫn không thể bình thường lại được”
“Trực giác của đại nhân không sai,” Yến Nương vẫn quay lưng về phía hắn, giọng ngày càng lạnh lùng: “quả thật phía dưới dòng suối chảy róc rách này có chôn giấu một câu chuyện cũ về việc con người ăn thịt lẫn nhau, xương cốt chất đống” Nàng quay đầu lại, nhướn mắt lên: “Đại nhân biết hai chân dê là gì không?”
“Hai chân dê? Dê có bốn chân, sao lại…” Trình Mục Du không nói tiếp, hắn chợt hiểu ra hàm nghĩa của ba chữ này. Toàn thân hắn cứng đờ đứng yên tại chỗ, hắn vừa cự tuyệt vừa mong đợi nàng kể tiếp câu chuyện đầy bi thảm đó.
“Trấn Ngọc Tuyền từng xảy ra một cuộc chiến, vì địa thế dễ thủ khó công nên trận chiến này đã kéo dài suốt ba tháng. Sau đó, hai bên hòa giải và kết thúc trận chiến, một là bởi vì hai bên đã chẳng còn bao nhiêu binh lính, hai là lương thực trong trấn đều đã bị quân lính ăn hết sạch rồi, mà quân lương thì lại kề cà mãi chưa đưa tới. Trận chiến kết thúc, binh tàn tướng bại cũng đều rời đi, chỉ để lại mấy trăm kho thóc trống không. Nỗi khủng hoảng nhanh chóng lan ra khắp trấn. Mới đầu, người dân trong trấn chen lấn nhau hái cỏ bồng trên núi để ăn, cỏ bồng giống hệt vỏ trấu, nhưng vị thì vừa đắng vừa chát, ăn vào chỉ có thể duy trì mạng sống mà thôi. Về sau, cỏ bồng cũng bị ngắt sạch, dân trong trấn lại bóc vỏ cây để ăn, nhưng chỉ có vỏ cây du là có thể nuốt trôi, cho nên họ thường trộn lẫn vỏ cây du vào các loại vỏ cây khác rồi ăn chung để tạm thời làm no bụng. Mấy tháng trôi qua, ngay cả vỏ cây cũng bị ăn sạch rồi, mọi người chỉ có thể đào đá trên núi để ăn, đá mang tính hàn, mùi vị lại tanh hôi, chỉ cần ăn một ít là đã no rồi, nhưng cũng chỉ có thể ăn một ít như vậy, bởi vì nếu ăn quá nhiều thì sẽ bị chướng bụng, bụng dưới đau quặn rồi chết. Một số người dân không cam tâm cứ chết như vậy nên bắt đầu đi ăn trộm. Phàm là nhà có một chút lương thực thì đều bị trộm sạch. Trong cơn thảm họa này, người nghèo hay người giàu cũng chẳng có gì khác biệt. Tuy nhiên, thảm họa này còn lâu mới kết thúc”
Yến Nương nhìn Trình Mục Du đang cau mày rồi tiếp tục chậm rãi nói: “Mấy ngày nữa lại trôi qua, người dân trong trấn phát hiện một đứa bé sơ sinh bị vứt bỏ dưới chân núi Khâu Hưng, rồi lại đứa thứ hai, đứa thứ ba. Từ đó về sau, ngày nào cũng có con nít bị vứt bỏ dưới chân núi. Trong số những đứa bé đó, có đứa còn chưa biết đi, nhưng cũng có đứa đã bảy tám tuổi. Điều đáng sợ hơn là, đến sáng ngày hôm sau, những đứa trẻ này đã biến mất. Lúc đầu mọi người còn không biết chúng đã đi đâu, mãi cho đến một ngày, có người ngửi thấy mùi thịt quay bay tới từ một nhà làm nông”