Tân An Quỷ Sự

Chương 439: Dấu giày

Chương Trước Chương Tiếp

“Đại nhân, Yến cô nương bị làm sao vậy? Trong thôn Kinh Môn này cất giấu thứ cổ quái gì vậy?”Câu nói của Tưởng Tích Tích cắt đứt suy nghĩ của Trình Mục Du. Hắn vừa định nói ra thì lại nhớ tới lời hứa của mình với Yến Nương nên hắn không biết phải nói gì với Tưởng Tích Tích. Đang do dự thì cửa viện bỗng bị người đẩy ra. Trình Khải Sơn từ bên ngoài đi vào viện, hoảng hốt hỏi Trình Mục Du: “Đường huynh, Yến cô nương tỉnh chưa? Đệ đã bảo hạ nhân nấu cháo rồi, nếu nàng ấy đã tỉnh thì nhân lúc còn nóng cho nàng ấy uống một chút đi”

Trình Mục Du buồn bã lắc đầu, “Nàng ấy vẫn đang ngủ, phiền đệ lo lắng rồi”

Trình Khải Sơn thở dài một hơi, xoa hai tay, “Phụ thân vừa khỏi thì Yến cô nương lại bị bệnh. Chẳng lẽ Trình gia chúng ta vướng phải chuyện gì sao mà chuyện này chưa xong đã đến chuyện khác?”

Trình Mục Du thấy nét lo lắng trên mặt hắn ta thì đến gần, nhẹ giọng hỏi, “Khải Sơn, chẳng lẽ… lại có chuyện gì xảy ra sao?”

Trình Khải Sơn ngẩn ra, chớp mắt vài cái, dù hắn ta đã cố nén nhưng vành mắt vẫn đỏ lên, “Đường huynh, đúng là không gì giấu được huynh. Trong nhà đúng là đã xảy ra chuyện. Nam Anh… nàng ấy mất tích rồi. Tối hôm qua nàng ấy ra ngoài, đến tận bây giờ vẫn chưa trở về. Đệ đã phái người đi tìm nhưng chưa có tin tức gì, không biết… chuyện gì đã xảy ra với nàng ấy”

Trình Mục Du kinh hãi, bây giờ sắc trời tờ mờ sáng, vậy là Sầm Nam Anh đã mất tích ít nhất bốn canh giờ. Là một huyện lệnh, hắn hiểu rõ điều này có ý nghĩa thế nào. Hắn vội hỏi Trình Khải Sơn, “Đệ muội có nói mình đi đâu không?”

Trình Khải Sơn lắc đầu, “Sau khi ăn tối xong, nàng ấy chỉ nói là ra ngoài cửa thôn tụ họp, tâm sự với mấy phụ nữ hàng xóm như thường lệ mà thôi. Đệ cũng đã đến nhà những người đó hỏi, họ nói tối qua Nam Anh rời đi từ sớm, có điều là lúc đi thần sắc nàng ấy hơi sốt ruột, dường như đang vội vã muốn đi đâu đó”

“Vội đi nơi khác ư?” Trình Mục Du cúi đầu trầm tư, tạm thời đè nửa câu nói còn lại xuống. Hắn chợt nghĩ đến một việc: Nhất định là Sầm Nam Anh đã gạt người nhà để đến nơi nào đó. Nếu không cũng sẽ không dùng cái cớ đi tụ tập cùng đám phụ nữ hàng xóm để che giấu sau đó lại chạy tới nơi khác. Nhưng tại sao nàng ta phải gạt Trình Khải Sơn? Nàng ta muốn đi đâu? Chẳng lẽ có người đang chờ nàng ta hay sao? Nếu thật là như vậy thì người đó là ai? Bọn họ đã đi chỗ nào?

Nghĩ đến đây, hắn liếc mắt nhìn Tưởng Tích Tích một cái, lại phát hiện nàng ta muốn nói lại thôi, sắc mặt cực kỳ không bình thường, giống như đang cất chứa tâm sự.

Trình Mục Du rất hiểu Tưởng Tích Tích, biết nàng ta không phải là người có thể giấu chuyện trong lòng, nhưng trông nàng ta như thế hiển nhiên là thấy Trình Khải Sơn ở đây nên không dám nói ra.

Vì thế hắn nhìn Tưởng Tích Tích rồi ra hiệu cho nàng ta vào phòng nói chuyện. Tưởng Tích Tích ngầm hiểu, vội nói với Trình Mục Du, “Đại nhân, sắp đến lúc nên cho Yến cô nương uống thuốc rồi, dù nàng ấy có uống được hay không thì chúng ta cũng vẫn phải thử xem sao”

Trình Khải Sơn vội nói, “Đường huynh, huynh đi chăm sóc Yến cô nương trước đi. Đệ ở ngoài này chờ huynh”

Trình Mục Du gật đầu với hắn ta rồi cùng Tưởng Tích Tích đi vào trong phòng. Vừa đóng cửa lại thì sắc mặt Tưởng Tích Tích đã trắng bệch, nàng ta quay người đối diện với hắn, thoáng do dự rồi mới nói ra chuyện nàng ta và Yến Nương nhìn thấy Sầm Nam Anh cùng Phương Tĩnh ở trong rừng cây. Sau đó nàng ta lộ vẻ sợ hãi nói, “Đại nhân, ngài nói tẩu tử có thể là vì chạy trốn với Phương Tĩnh kia nên mới mất tích không?”

Trình Mục Du ngẩn ra rồi lắc đầu đáp, “Dù cho nàng ta với Phương Tĩnh tình như keo sơn đến mức nào thì ta vẫn tin tưởng nàng ta sẽ không lựa chọn chạy trốn với hắn đâu”

Tưởng Tích Tích khó hiểu, “Sao đại nhân lại chắc chắn như thế?”

Trình Mục Du cúi đầu nhìn bóng của mình trên mặt đất, nhíu mày trầm ngâm nói, “Không biết, chỉ là trực giác nói cho ta rằng nàng ta không phải người như vậy”

Tưởng Tích Tích thở dài một tiếng, “Trực giác? Sao đại nhân lại tin vào trực giác chứ? Vậy ngài thử nói xem tẩu tử đã đi đâu?”

Nàng ta vừa dứt lời thì chợt nghe ngoài sân vang lên âm thanh hỗn loạn, ngay sau đó thì một trận kêu khóc truyền đến, tiếng khóc kia vô cùng bi thống, khiến người ta không thể tin được lại là của nam nhân ít lời trầm mặc kia.

***

Trình Mục Du không ngờ lần cuối cùng mình nhìn thấy Sầm Nam Anh lại là như thế này: Nữ tử trẻ tuổi bị chém thành mấy mảnh, các mảnh cơ thể rải rác quanh gốc cây bạch dương to nhất khu rừng. Cái đầu đầm đìa máu tươi của nàng ta bị cắm trên một cành cây, mắt nàng ta hơi mở, ánh mắt dại ra khiến người đối diện không rét mà run.

Thấy thê tử của mình, Trình Khải Sơn gào khóc, tránh khỏi tay Trình Dụ Mặc rồi lập tức chạy về phía trước. Cũng may Trình Mục Du phản ứng nhanh, bảo gia phó ngăn cản hắn ta, cuối cùng mới không phá hỏng hiện trường.

“Dụ Mặc, đưa huynh trưởng của muội về nhà trước đi, sau đó phái hai gia phó đi thông báo cho nha môn. Nhớ kỹ, trước khi quan phủ tới nhất định không được tiết lộ việc này ra ngoài”

Trình Dụ Mặc cố nén bi thương mà cùng hai người hầu kéo Trình Khải Sơn rời đi. Lúc lên ngựa, Trình Khải Sơn vẫn còn đang gào khóc, tiếng khóc bi thương vang vọng cả rừng cây.

Thấy bọn họ đi xa, Trình Mục Du mới cùng Tưởng Tích Tích đi đến gần cổ thụ kia. Tưởng Tích Tích khom lưng cẩn thận tìm kiếm manh mối dưới gốc cây, Trình Mục Du lại đến gần cái đầu của Sầm Nam Anh mà nghiên cứu.

Đôi mắt Sầm Nam Anh hơi mở ra, tựa như vết sẹo trên thân cổ thụ đằng sau. Chúng như nhìn thấu thế gian, lại tràn ngập bi thương.

Có phải nàng ta muốn nói gì đó với mình không? Hay đang lên án sự đau đớn mà nàng ta đã trải qua? Kẻ nào tàn nhẫn như thế, giết nàng ta để giải hận chưa đủ, còn biến xác chết thành bộ dạng này?

Bỗng nhiên đôi mắt kia khép lại mà không hề báo trước khiến Trình Mục Du ngẩn ra, cơ thể hơi run lên, bước chân không tự chủ mà lùi về phía sau. Chân hắn đạp lên một mảnh bùn trơn, suýt trượt ngã ra đất.

“Đại nhân, nơi này có một ít dấu chân, xem kích thước thì không phải… không phải của tẩu tử” Tưởng Tích Tích ngồi xổm bên cạnh một đám cỏ hoang, quay đầu gọi Trình Mục Du. Tiếng nói trong trẻo của nàng ta khiến Trình Mục Du tỉnh lại, hắn bước đến chỗ đó, ngồi xuống xem xét cẩn thận.

“Đại nhân ngài xem, nơi này, còn có nơi này nữa” Tưởng Tích Tích chỉ dấu bùn trên mặt cỏ, “Những dấu giày này lớn hơn giày của tẩu tử nhiều, có thể là của hung thủ lưu lại không?”

Trình Mục Du cúi người nhìn đám cỏ, xem kích cỡ thì quả nhiên không khác với cỡ giày của mình quá nhiều.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)