Nhưng cuối cùng cái hố lớn này là kẻ nào đào, trong túi da bò trước mặt hắn ta rốt cuộc đang chứa thứ gì?Phương Tĩnh vòng quanh cái túi lớn đó một vòng, trực giác mách bảo bên trong cái túi hôi thối có chứa thứ động trời. Hắn ta sợ hãi nên không dám mở nó ra, chỉ có thể đi tới bên miệng hố rồi ngồi xuống đó, ánh mắt nhìn qua nhìn lại trên cao, cẩn thận quan sát kỹ động tĩnh bên ngoài hố.
“Phựt…”
Một âm thanh kỳ lạ đột nhiên vang lên, Phương Tĩnh giật mình nhảy dựng lên, ớn lạnh sống lưng, thân thể căng thẳng, hai tay chống trên mặt đất tạo ra tư thế nửa ngồi xổm, hai mắt cảnh giác nhìn lên phía trên, lo sợ bên ngoài hố có một cái bóng người sẽ ló vào.
“Phựt…”
Một âm thanh kỳ lạ khác, Phương Tĩnh ngẩng cao đầu từ từ đi thuận theo thành hố và đáp xuống chiếc túi da bò cách đó không xa. Lần này hắn ta đã nghe thấy rất rõ ràng, âm thanh là từ trong cái túi truyền đến, nhưng bây giờ khi hắn ta nín thở lắng nghe thì âm thanh đó đã biến mất rồi, như thể nó đã hòa tan vào trong bóng tối.
Nhưng Phương Tĩnh không dám nhúc nhích, hai mắt như bị đông cứng lại, dán chặt vào cái túi đen thui trước mặt, trái tim như thắt lại thành một quả bóng, bất cứ lúc nào có thể nổ tung ra do bị sợ hãi đè nén.
“Phù… phù… phù…” Cùng với một vài tiếng động nhẹ kỳ quái vang lên, miệng chiếc túi đột nhiên chuyển động. Không, nói như vậy không đúng lắm, không phải là miệng cái túi đang chuyển động, mà cái thứ bên trong nó đang vặn vẹo ra tư thế kỳ quái nào đó. Hết đợt này lại tới đợt khác, khiến cho chiếc túi trở thành một hình dạng kỳ lạ, lúc thì phình ra ở chỗ này, khi lại móp vào ở chỗ khác.
Phương Tĩnh ngẩn ra, cơ thể bám vào thành hố, chân không ngừng quơ quào về phía trước, chỉ mong sao có thể khảm mình vào trong bức tường bằng bùn. Bên tai hắn ta chỉ còn lại tiếng thở của bản thân, rất nặng nề, tràn đầy sợ hãi và căng thẳng, thậm chí còn gấp gáp hơn cả khi hắn ta bị truy sát.
Thứ trong túi vẫn chuyển động, trong túi căng ra thành một hình thù kỳ quái, bên trong không ngừng vang lên âm thanh kỳ lạ “lục bục lục bục… phụt phụt phụt phụt”. Không hiểu vì sao trong đầu Phương Tĩnh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ đáng sợ: thứ đó sắp chui ra, nó đã bị giam cầm quá lâu rồi, bây giờ lại ngửi thấy mùi của người lạ nên đã không thể nhịn được nữa rồi.
“A… a…” Cái túi bị đâm từ bên trong một phát, vào lúc Phương Tĩnh tưởng rằng nó đã sắp rách toạc, tiếng hét hắn ta đã bị kìm nén rất nhiều giờ đến cuối cùng vẫn không thể kìm nén được từ trong cổ họng tuôn trào ra.
Sau khi hét lên, hắn ta bịt chặt miệng mình lại, nhưng phát hiện chiếc túi trước mặt vẫn còn nguyên vẹn, không hề sứt mẻ, hơn nữa thứ bên trong cũng không động đậy, dường như nó đã bị tiếng kêu của hắn ta thu hút, dùng đôi mắt đen đặc nhìn chằm chằm hắn ta.
Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng “ầm”, một ít đất lăn xuống, Phương Tĩnh kinh hãi ngẩng đầu lên thì đối mặt với một khuôn mặt hung ác nham hiểm, vì vậy hắn ta lại hét lên một tiếng, cơ thể lết dưới mặt đất lùi về phía sau.
“Thì ra… ngươi ở đây, làm ta tìm lâu đến thế”
Người đó nói rồi ngồi xổm xuống, nhanh nhẹn trượt xuống thành hố.
***
Ngay khi Trình Mục Du vừa mở cửa, Tưởng Tích Tích đã nhào vào trong phòng, ngã xuống sàn, đầu bị đau, lúc này mới giật mình tỉnh dậy. Nàng ta dụi mắt nhìn Trình Mục Du đang đứng trước mặt mình rồi vội vàng đứng dậy lo lắng hỏi: “Đại nhân, Yến cô nương thế nào rồi? Rốt cuộc là bị thương ở đâu?”
“Ra ngoài hẵng nói” Trình Mục Du liếc nàng ta một cái rồi bước ra khỏi nhà.
Tưởng Tích Tích vội vàng đi theo, đóng cửa lại, cùng hắn đi vào trong viện, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Yến cô nương vẫn còn chưa tỉnh sao? Nàng ấy có năng lực như vậy, sao có thể bị thương nghiêm trọng đến thế?”
Trình Mục Du quay đầu nhìn Tưởng Tích Tích, giọng nói của hắn nặng nề như quả tạ ngàn cân: “Tích Tích, ta cảm thấy thôn Kinh Môn này có gì đó không ổn”
Tưởng Tích Tích trừng to mắt, vừa định nói liền hạ giọng: “Ý của đại nhân là… Yến cô nương không phải thật sự bị thương sao?”
Trình Mục Du nhìn về phía bóng đen đậm nhạt giao nhau bên ngoài cổng viện, nhẹ giọng nói: “Ban nãy ta đã kiểm tra cẩn thận cho Yến cô nương rồi, trên người nàng ta không có dấu hiệu bị thương, mạch ổn định, hô hấp đều đặn, cơ thể không có gì bất thường. Vì vậy ta nghi ngờ rằng việc nàng ta vô duyên vô cớ ngất xỉu là do những nguyên nhân khác”
Tưởng Tích Tích lùi lại một bước, kinh ngạc nói: “Nguyên nhân khác? Chẳng lẽ… lại là những thứ của tà môn?”
Trình Mục Du không nói, nhưng suy nghĩ của hắn lại quay về cái đêm nửa năm trước. Vào ngày đó, sau khi hắn dùng lân giới để cầm máu giúp Yến Nương, rồi lại cực nhọc chăm sóc nàng suốt ba ngày ba đêm. Hoàng hôn ngày thứ ba, nàng tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê, hai mắt chớp chớp vài lần dưới ánh sáng lờ mờ của hoàng hôn rồi từ từ mở mắt ra. Nhìn thấy Trình Mục Du đang ngồi bên giường, nàng vô thức sờ lên bụng mình, phát hiện vết thương đã có một lớp da mỏng mới thở phào nhẹ nhõm: “A Di Đà Phật, cũng may mà không bị oán hồn chốn thâm cung kia đoạt mất cơ thể. Nếu không ta thực sự đã lỗ to rồi”
Nghe vậy, Trình Mục Du khó hiểu: “Cô nương nói như thế là có ý gì? Chẳng lẽ… chẳng lẽ vì muốn ép thứ gì đó ra khỏi cơ thể nên cô mới tự làm tổn thương chính mình?”
Sắc mặt Yến Nương thay đổi, nàng khóa chặt ánh mắt hắn bằng đôi mắt xinh đẹp, nhẹ giọng nói: “Vết thương này của ta là do đại nhân chữa khỏi đúng không?”
Trình Mục Du đột nhiên nghĩ đến nam nữ khác nhau, hắn lúng túng ho khan một tiếng: “Tình hình nguy cấp, Trình mỗ cũng không có lựa chọn nào khác”
“Vậy cái nên xem, cái không nên xem, đại nhân đều đã nhìn thấy hết rồi à?” Yến Nương không đợi hắn nói xong đã nói tiếp một câu như thế, giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa một tia lạnh lẽo vô bờ.
Trình Mục Du đành phải cúi đầu, không dám nhìn vào mắt nàng nữa, rồi lặp lại: “Ta… ta là bất đắc dĩ mà thôi”
Vừa dứt lời, Yến Nương đã chống người ngồi dậy, khuôn mặt tái nhợt đó gần như sắp chạm vào mặt hắn: “Nếu như ngài đã nhìn thấy rồi, đại nhân chắc là cũng biết có một số lời không được tùy tiện nói ra ngoài, nếu không, ta có thể khiến cho phủ Tân An của ngài tan thành tro bụi, biến thành cát bụi ngay lập tức”
Bấy giờ Trình Mục Du mới hiểu ý của nàng, hóa ra ý của nàng không phải đang ám chỉ đến việc cơ thể của nữ nhân không thể bị nam nhân xa lạ nhìn thấy, mà là một thứ khác…
Cũng đúng, nàng ta không phải là một nữ nhân bình thường, làm sao có cái suy nghĩ nam nữ thụ thụ bất thân đó chứ? Tất cả những gì nàng ta đang nghĩ là sợ bí mật của mình bị lộ ra ngoài mà thôi.
Trình Mục Du nhìn đôi mắt đang ở rất gần mình, khóe miệng hiện lên ý cười: “Cô nương nói như vậy là sai rồi, kẻ làm nghề y phải biết giữ bí mật của bệnh nhân. Huống hồ ta chỉ tập trung vào vết thương của cô nương, những thứ khác… ta hoàn toàn không có ý định hay suy nghĩ sẽ tìm tòi kỹ hơn”
Không biết đã qua bao lâu, thân thể căng thẳng của Yến Nương cũng dần mềm ra, nàng ngồi phịch xuống giường, lại khôi phục trở về dáng vẻ lãnh đạm như thường ngày.
“Là ta bệnh đến mức hồ đồ rồi. Vốn dĩ ta nên cảm kích đại nhân đã dùng lân giới ngàn năm để cứu mạng ta, nhưng bây giờ ta lại đi đe dọa ngài là sẽ san bằng phủ Tân An” Nàng đột nhiên bật cười: “Là Yến Nương không tốt, xin Trình đại nhân hãy tha thứ cho”
***
Trình Mục Du thầm thở dài: Lần trước ta còn có thể dùng lân giới để cứu sống cô, nhưng lần này, có muốn cứu cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.