“Ai đấy?” Phương Tĩnh và Sầm Nam Anh đồng thời hét lên một tiếngNgười đó đứng yên bất động, vạt áo bị gió thổi tung lộ ra đôi giày dính đầy sình lầy bên dưới. Sầm Nam Anh cảm thấy đôi giày hơi quen, vì vậy nhìn chằm chằm vào họa tiết trên đôi giày. Đột nhiên, một nỗi sợ hãi khổng lồ chợt trào lên, bao phủ lấy toàn bộ cơ thể nàng ta. Nàng ta chỉ vào bóng người trước mặt: “Chàng… chàng… là chàng…”
Phương Tĩnh không hiểu nàng ta đang nói gì, nhưng ngay khi hắn ta định hỏi, người phía trước đã sải bước ra khỏi làn sương trắng, đi về phía hai người họ như một trận bão táp. Trên tay hắn ta có một thứ gì đó đang lắc lư, nhấp nháy lóe lên ánh sáng lạnh.
“Á!”
Phương Tĩnh sợ hãi hét lên, cũng không quan tâm đến Sầm Nam Anh đứng bên cạnh hắn ta đang sững sờ chết lặng, hắn ta quay người và chạy ra khỏi khu rừng. Sầm Nam Anh bị hắn ta làm cho giật mình, cơ thể cuối cùng cũng cử động, cũng la hét và chạy theo hắn ta.
Rừng cây bạch dương rất ẩm ướt, đất cũng khá lầy lội, nếu đi đường bình thường không cảm nhận được điều đó, nhưng vừa chạy đã cảm thấy rất khó khăn, chỉ mới chạy được vài bước thì chân đã bị trượt, nhẹ thì bị loạng choạng, còn nặng thì ngã xuống đất, trật chân và rách da. Nhưng cho dù có như vậy, Phương Tĩnh và Sầm Nam Anh vẫn không dám dừng lại, cho dù chân tay đau đớn gần như sắp tê dại, bọn họ vẫn dốc hết toàn lực điên cuồng chạy về phía trước, vì người đi theo phía sau bọn họ bước nhanh như bay, bàn tay vẫn nắm chặt một cái liềm sắc bén.
Không biết đã chạy bao lâu, Sầm Nam Anh đột nhiên cảm thấy có người túm lấy cổ áo mình, nàng ta vùng vẫy vài cái, nhưng chỉ mới bước được hai bước đã bị kéo về phía sau, cuối cùng không thể thoát ra được. Nàng ta sợ mất hồn, vội vàng hét với Phương Tĩnh ở phía trước: “Quan nhân cứu ta, quan nhân cứu ta!”
Phương Tĩnh liếc nàng ta một cái rồi quay đầu tiếp tục chạy giữ mạng. Trái tim Sầm Nam Anh lạnh đi, nàng ta chậm rãi quay đầu lại, lúc này mới nhận ra cổ áo của mình chỉ bị một cành cây móc trúng. Nàng ta thở phào nhẹ nhõm, tay chân hoảng loạn xé quần áo ra khỏi cành cây, đứng dậy và chạy về phía trước.
Nhưng vừa mới cất bước, sau cây bạch dương to lớn phía trước lóe lên một bóng người, trên cơ thể hắn ta bao phủ một lớp sát khí dày đặc. Hắn ta lắc qua lắc lại cái liềm trên tay, bước những bước nặng nề áp sát Sầm Nam Anh.
Chân Sầm Nam Anh mềm nhũn ra, nàng ta yếu ớt quỳ trên mặt đất, hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía bóng đen đang từ từ bao phủ phía trên cơ thể mình, bắt đầu nói năng lộn xộn: “Là ta… là lỗi của ta, ta… ta không bao giờ dám nữa, tha… tha cho ta đi…” Nói đến cuối cùng, giọng nói của nàng ta đã nhỏ xíu rồi.
“Đồ đàn bà dâm đãng, cho dù có chém ngàn đao cũng không thể rửa hết hận được”
Người đó khàn giọng nói những lời này, lưỡi liềm thấm đẫm khí lạnh hung hăng lướt qua không khí, chém về phía khuôn mặt cho dù đang kinh hãi nhưng vẫn không đánh mất đi vẻ xinh đẹp của Sầm Nam Anh.
***
Khi nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Sầm Nam Anh, Phương Tĩnh đứng khựng lại, nỗi sợ hãi bùng cháy đến mức sôi sục, lấp đầy lồng ngực hắn ta. Vài giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mắt hắn ta thuận theo gò má chảy xuống cổ, khiến vùng dưới cằm ướt đẫm và lạnh lẽo.
Tất nhiên, những giọt nước mắt này không phải rơi vì Sầm Nam Anh, mà là những giọt nước mắt do sợ hãi mà thôi.
Hắn ta nhìn trước nhìn sau, nhìn trái nhìn phải, nhất thời không thể biết mình đang ở đâu. Nhưng rõ ràng hắn ta đã chạy rất lâu rồi, theo lý mà nói thì đã chạy khỏi rừng cây bạch dương. Tại sao xung quanh đều là bóng cây, hoàn toàn không thể nhìn thấy điểm cuối cùng? Chẳng lẽ trong lúc hoảng loạn, hắn ta đã chạy sai đường rồi sao?
Trái tim hắn ta càng thêm hoảng loạn, chân cũng không còn chạy nhanh như ban nãy nữa. Bởi vì rất khó phân biệt phương hướng, hắn ta sợ mình đi ngược lại, càng đi sẽ càng vào vực sâu trong rừng cây, đến lúc đó sẽ là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không hay. Vì vậy tốt hơn hết là nên đứng yên, tìm một nơi khuất để trốn, nghỉ ngơi một chút, đợi đến khi sương mù tan bớt thì hẵng chạy ra.
Nghĩ vậy, Phương Tĩnh cởi đôi giày đã bị mài mòn đến thủng lỗ, đôi chân trần vừa nhẹ nhàng bước về phía trước vừa nhìn lại phía sau. Lúc này hắn ta nhạy cảm như một con thỏ, chỉ một động tĩnh nhỏ cũng phải nhìn chằm chằm nơi đó hồi lâu, đợi đến khi nguy hiểm bị loại bỏ mới dám tiếp tục tiến lên, vì sợ bóng người cầm lưỡi liềm đột nhiên xuất hiện từ trong sương mù.
Nhưng trong rừng cây bạch dương làm sao không có âm thanh được? Một chiếc lá rơi hay một con chim đơn độc bay ngang qua cũng phát ra âm thanh khác lạ, tuy rằng âm thanh không lớn nhưng mỗi lần đều tác động lên thần kinh vốn đã căng thẳng của hắn ta.
“Rắc”
Đột nhiên từ phía sau truyền đến tiếng cành cây khô bị gãy, Phương Tĩnh sợ đến mức lưng toát hết mồ hôi lạnh, nhanh chóng quay người lại, ánh mắt quét qua từng nơi mình có thể nhìn thấy, trong bụi cỏ, sau thân cây, thậm chí những cành cây trên đỉnh đầu cũng không bỏ qua. Thật lâu sau, hắn ta mới chắc chắn đó chỉ là tiếng cành cây bị gió thổi rơi xuống, tim hắn ta mới từ từ bình yên lại, đôi chân tiếp tục đi về phía trước. Nhưng ngay cả như vậy, hắn ta vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, đi một bước quay đầu lại ba lần, vì sợ rằng mình đã bỏ sót nguy hiểm gì đó.
Tuy nhiên chỉ lo nhìn về sau lại quên mất phía trước, chân trước đột nhiên hụt xuống, cơ thể ngay lập tức mất đi trọng tâm, bổ nhào về phía trước, nhất thời trời đất đảo lộn, mãi cho đến khi lưng đập mạnh vào một vật gì đó mềm mại, hắn ta mới dừng lăn.
Phương Tĩnh không quan tâm đến vết bầm tím khắp người, hắn ta vội vàng đứng lên, nhìn đi nhìn lại một lúc lâu mới nhận ra mình đã rơi vào một cái hố đất, cái hố không lớn nhưng lại rất sâu, chẳng trách lại khiến hắn ta rơi xuống mạnh như vậy.
Nhưng sao trong rừng cây bạch dương lại có thể đột nhiên xuất hiện một cái hố lớn như vậy? Trong lòng sinh nghi, hắn ta khẽ lùi về phía sau một chút, đột nhiên vấp phải thứ gì đó, lại ngã nhào một cái nữa.
Hắn ta nhếch nhác bò dậy, lúc này mới nhận ra mình vừa vấp phải một cái bao bằng da bò lớn, chiều cao chưa đến nửa người, bao da được buộc chặt bằng sợi dây màu đỏ. Cái bao đầy bùn đất, còn phát ra mùi hôi thối, vừa nhìn đã biết vừa mới đào lên.
Phương Tĩnh vừa nhấc chân lên thì phát hiện mắt cá chân của mình đã lún xuống bùn, đi lại vô cùng khó khăn. Hắn ta hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng biết mình đang ở đâu rồi, hóa ra hắn ta lại quay trở lại đầm lầy.
Phương Tĩnh đã ở thôn Kinh Môn từ nhỏ đến lớn, hắn ta biết rằng vùng đất bên cạnh đầm lầy có thể đứng được, nhưng bùn bên dưới lại ẩm ướt, tuy không trơn như ở trong đầm lầy nhưng ở sâu bên trong nó lại thông với đầm. Khi hắn ta còn nhỏ, gia đình luôn dặn dò hắn ta là không được đến quá gần đầm lầy, lỡ như đất mềm ra lún xuống, rơi xuống dưới thì nguy to.
Trong lòng hắn ta vừa sợ vừa vui, hắn ta sợ mình chỉ có thể ở lại chỗ này, nhất thời không leo ra ngoài được, nếu người đó tìm đến, hắn ta thật sự không biết phải làm sao. Điều đáng mừng là nơi này là hố sâu, vô cùng khuất, hiện tại trời đã tối thui, mịt mù sương mù, rất có thể người đó sẽ không tìm được, nói không chừng có thể nhặt được cái mạng này về. Cứ đợi như vậy đến khi sương mù tan đi, hắn ta có thể tìm cách trèo ra ngoài và trốn thoát.