Tân An Quỷ Sự

Chương 436: Lén lút hẹn hò

Chương Trước Chương Tiếp

HKhi vội vã đi về phía khu rừng cây bạch dương, Phương Tĩnh đã hơi tỉnh rượu rồi, lúc này trong lòng hắn ta đầy ắp cảm giác kích động, ngay cả bước chân cũng bị cảm xúc này thúc đẩy nên đi nhanh hơn rất nhiềuVừa rồi Trình Dụ Mặc đến nhà tìm hắn ta, không chỉ mang đến cho hắn ta hai chiếc vòng ngọc chất lượng cực kỳ tốt, mà thậm chí còn nói rõ cho hắn ta biết tất cả những tâm tư mà mình đã giấu kín bấy lâu nay. Hóa ra vị đại tiểu thư của Trình gia này đã thầm nảy sinh tình ý với Phương Tĩnh từ rất lâu rồi, trong lòng nàng ta đã mặc định là sẽ không gả cho ai khác ngoài hắn ta. Lần này nhìn thấy hắn ta cãi nhau với nhau phụ thân và huynh trưởng, đương nhiên là nàng ta rất lo lắng. Một mặt lo lắng hắn ta sẽ vì phải trả một lượng bạc lớn, bần cùng, túng quẫn không còn tiền xài; mặt khác, nàng ta lại sợ hắn ta vì chuyện đó mà xa cách với mình, cho nên trong lúc nôn nóng đã dứt khoát bày tỏ lòng mình với hắn ta.

Nghe lời tỏ tình chân thành của Trình Dụ Mặc, ban đầu Phương Tĩnh rất ngạc nhiên, bởi vì hắn ta đã tiếp xúc với Trình gia lâu như vậy mà hầu như không hề nhận ra nữ tử gầy gò, nhỏ nhắn, lầm lì ít nói này. So với khí chất tươi sáng và chững chạc của Sầm Nam Anh, Trình Dụ Mặc không bắt mắt đến thế. Thậm chí hắn ta còn không đối xử với nàng ta như một người khác giới, chỉ coi nàng ta như một cô bé chưa trưởng thành.

Nhưng hôm nay, sau khi Trình Dụ Mặc chạy ra khỏi sân nhà hắn ta như một con thỏ sợ hãi, Phương Tĩnh mới nghiêm túc suy nghĩ về nữ nhân này: Nàng ta là đứa con gái mà Trình Quốc Quang yêu nhất, của cải của Trình gia dồi dào, nếu có thể lấy nàng ta, chỉ riêng của hồi môn thôi cũng đã đủ cho họ sẽ dùng hết nửa đời. Cho dù Trình Quốc Quang có không hài lòng với con rể là hắn ta thế nào thì cũng không thể bỏ mặc không quan tâm đến con gái mình. Hơn nữa nhìn sơ qua thì Trình tiểu thư này chỉ mới biết yêu, càng như vậy thì gốc rễ tình yêu của nàng ta sẽ càng sâu, e rằng cho dù gia đình có ngăn cản thế nào thì nàng ta cũng sẽ khóc lóc đòi gả cho hắn ta. Đến lúc đó, còn sợ phụ tử Trình gia không làm theo ý của nàng ta sao?

Nghĩ đến đây, Phương Tĩnh gần như sắp bật cười thành tiếng, nhưng tốc độ bước chân càng lúc càng nhanh hơn. Tối nay hắn ta đã hẹn Sầm Nam Anh sẽ gặp nhau trong rừng cây bạch dương, nhưng bây giờ hắn ta đã sẵn sàng nhân cơ hội này để cắt đứt với nàng ta, để tránh nảy sinh ra nhiều sự cố hơn nữa.

Sầm Nam Anh…

Nghĩ đến dáng vẻ nàng ta yêu kiểu thở hổn hển trong vòng tay mình, Phương Tĩnh khẽ thở dài, ít nhiều vẫn có phần không nỡ. Nhưng nếu so giữa nàng ta và Trình Dụ Mặc, không cần nghĩ hắn ta cũng sẽ chọn người đằng sau. Thiếu nữ xinh đẹp tuy rằng hiếm nhưng nếu có thể bám vào cây đại thụ của Trình gia, từ nay về sau có thể thay đổi được số phận, không còn phải lo lắng về tương lai mơ hồ của mình nữa. Nghe mọi người kể rằng huynh đệ của Trình lão gia là quan lớn trong triều đình. Vốn dĩ hắn ta cũng chẳng để tâm. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy Trình Mục Du, hắn ta đã biết rằng người của Trình gia không hề khoác lác. Khí thế của người đó xuất chúng, y thuật lại tuyệt đỉnh cao minh, vượt xa một người gà mờ như hắn ta. Nếu thực sự có thể móc nối quan hệ với hắn, vậy sau này còn gì phải lo lắng nữa?

Phương Tĩnh thầm vui vẻ vì hắn ta đã mở sẵn cho mình một đường lớn. Ngay cả khi nhìn thấy bóng lưng của Sầm Nam Anh, hắn ta cũng không còn lo lắng, đau đầu phải giải thích nỗi khổ tâm của mình với nàng ta như thế nào nữa mà chạy lon ton về phía nàng ta. Giọng điệu hắn ta mạnh mẽ: “Nam Anh”

Sầm Nam Anh nghe thấy giọng nói của Phương Tĩnh thì nhanh chóng quay người lại, nhưng khuôn mặt của nàng ta không còn tràn ngập vẻ tươi sáng như mọi khi mà đã phủ một lớp u buồn sâu thẳm. Nàng ta nắm lấy tay Phương Tĩnh, lập tức thở dài rồi nặng nề đặt bàn tay đó xuống, đi qua đi lại bờ đầm lầy như trong lòng đang chất chứa ngàn vạn tâm sự.

“Nam Anh, nàng có chuyện gì muốn nói với ta sao?”

Phương Tĩnh khá ngạc nhiên, hắn ta chưa từng thấy Sầm Nam Anh khổ não như vậy bao giờ. Nữ nhân vô tư, phóng khoáng này từ đó đến giờ hành động đều không hề dài dòng. Lễ nghĩa và liêm sỉ ở trước mặt nàng ta cũng chỉ là hư vô, đây cũng là lý do khiến Phương Tĩnh thoải mái ngoại tình với nàng ta, nhưng hôm nay nàng ta lại mặt ủ mày chau, dáng vẻ như thể đại nạn sắp giáng xuống đầu.

“Nam Anh…”

Phương Tĩnh lại gọi nàng ta một tiếng nữa, Sầm Nam Anh dường như đã bị giật mình vì âm thanh đó, cuối cùng quay người lại, trên mặt nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc, lắc đầu nói: “Phương lang, hôm nay ta tới đây gặp chàng là để chào tạm biệt chàng. Lão già ở nhà ta có vẻ đã nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta rồi. Mặc dù có thể ông ta chỉ đang phỏng đoán và không có bằng chứng thực tế, nhưng… vì để đề phòng lỡ như, chúng ta… chúng ta vẫn nên dừng lại ở đây đi”

Nói xong, dường như sợ Phương Tĩnh tức giận nên nàng ta thấp thỏm bất an nhìn chằm chằm vào góc quần áo của mình, ngón tay căng thẳng nghịch bím tóc.

Tuy nhiên, đợi một lúc lâu sau, nàng ta lại thấy Phương Tĩnh không nói gì, ngước mắt lên nhìn hắn ta, chỉ thấy hắn ta đang nhìn nàng ta chằm chằm như thể đang sững sờ, nhưng trên mặt lại lộ rõ vẻ vui mừng.

“Phương… Phương lang, chàng có nghe thấy ta nói gì không?” Sầm Nam Anh đầy nghi ngờ hỏi lại một câu nữa.

Phương Tĩnh như thể mới định thần lại, vội vàng “ồ” một tiếng, sau đó vội vàng nói: “Thật ra, từ đó đến giờ ta đã luôn cảm thấy hổ thẹn với Trình gia, nhưng ta lại không biết phải nói rõ thế nào với nương tử, bây giờ nương tử đã nói như vậy rồi, thật sự đã nói trúng đáy lòng ta, vậy thì chúng ta… chúng ta vui vẻ chia tay, từ này về sau coi như chưa từng quen biết nhau đi”

Nhìn thấy Phương Tĩnh đồng ý dễ dàng như vậy, trái tim Sầm Nam Anh xem như đã yên ổn lại. Vốn dĩ nàng ta sợ hắn ta đến Trình gia làm ầm ĩ một trận, đến mức không thể thu dọn tàn cuộc, nhưng bây giờ nàng ta không khỏi cảm thấy thoải mái hơn, vẻ âu sầu trên khuôn mặt biến mất, thậm chí còn có thể nói đùa: “Thực ra quan nhân là người có tài, còn lo không lấy được phu nhân sao? Quan nhân thực ra cũng nên suy nghĩ đến chuyện này đi, nếu không thì những cô nương tốt đều sẽ bị chọn đi hết. Đến lượt ngài chỉ còn lại những người xấu xí, thô kệch, ngài sẽ phải há hốc mồm đấy”

Nàng ta luôn miệng “quan nhân”, thay đổi cách xưng hô tự nhiên như thể nàng ta đã quên mất rằng vừa rồi nàng ta còn trìu mến gọi hắn ta là Phương lang. Phương Tĩnh vội vàng tiếp lời: “Không vội, không vội, nam nhân phải lập nghiệp trước rồi mới thành gia. Hiện tại ta chỉ là một kẻ nghèo, làm gì có cô nương nhà nào thích ta”

Hai người ta một câu, chàng một câu, trò chuyện thản nhiên vui vẻ, hoàn toàn không để ý tới cách đó không xa có một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm bọn họ, nghe không sót một chữ lời nói của bọn họ.

Vầng trăng trên đỉnh đầu bị đám mây đen từ từ trôi lại che khuất, phía trên đầm lầy cũng đột nhiên xuất hiện một tầng sương mù quanh quẩn trong rừng cây, cả khu rừng như bị một lớp vải trắng che lấp, mơ hồ, mờ mịt. Cảnh vật ở cách xa mấy thước không thể nào nhìn rõ được. Nhưng hai người đang nói rất hưng phấn, cả hai đều không nhận thấy cảnh tượng kỳ lạ rõ ràng bên cạnh bọn họ. Nói thêm nửa khắc nữa, cả hai chuẩn bị về nhà của mình, lúc này Phương Tĩnh mới nhận thấy sự thay đổi trong khu rừng cây bạch dương. Hắn ta liếc nhìn xung quanh, cau mày và nói với Sầm Nam Anh: “Sao thời tiết lại thay đổi nhanh thế, tại sao đột nhiên lại có sương mù?”

Sầm Nam Anh cũng đưa mắt nhìn chung quanh, xoa xoa cánh tay rồi tiến lại gần hắn ta một chút: “Đừng nói nữa, trời mới vào thu nên trở lạnh. Quan nhân, chúng ta mau đi thôi”

Hai người vừa đi ra khỏi khu rừng vừa nói chuyện, nhưng đúng lúc này, trong rừng cây bên cạnh xuất hiện một bóng đen, thân trên của hắn ta bị sương trắng bao phủ, chỉ lộ ra bắp chân và đôi giày, trông vô cùng kỳ quái.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)