Một lúc lâu sau, Sầm Nam Anh cố rặn ra vài tiếng cười gượng từ trong cổ họng rồi nói với Trình Quốc Quang đang uống thuốc: “Phương Tĩnh đã bị tướng công đuổi đi rồi, bạc cũng trả lại, cha không cần phải phiền lòng vì chuyện của hắn ta nữa đâu”Trình Quốc Quang đưa lại chén không cho nàng ta, sau đó lau bã thuốc dính ở khóe miệng, mũi hừ lạnh một tiếng: “Chuyện của hắn ta đã sáng tỏ, vậy con thì sao?”
Sầm Nam Anh hoảng sợ, chén thuốc trong tay rơi xuống đất vỡ thành hai nửa. Nhưng nàng ta cũng không quan tâm đến việc nhặt chén lên, mà chỉ sợ hãi nhìn chằm chằm Trình Quốc Quang, trong ngực như có sóng lớn cuộn trào dữ dội, rất lâu không thể yên ổn lại: Ông ta biết rồi ư? Sao có thể chứ? Mấy tháng trước Phương Tĩnh đến khám bệnh cho Trình Quốc Quang lần đầu tiên, nàng ta mới thân thiết với hắn ta mà. Mấy tháng này Trình Quốc Quang vẫn luôn đóng cửa không ra ngoài, còn không xuống giường, sao có thể biết rõ tư tình giữa hai người bọn họ được?
Nghĩ vậy, trong lòng Sầm Nam Anh thoáng bình tĩnh một chút, môi run rẩy vài cái rồi nhìn về phía khuôn mặt u ám của Trình Quốc Quang: “Cha, cha… Ý cha là sao? Nam Anh không hiểu”
Trình Quốc Quang hừ một tiếng, ánh mắt bình tĩnh nhìn khuôn mặt sợ hãi đến tái xanh của nàng ta, khóe miệng nở nụ cười: “Tấn Nhi đáng yêu nhỉ? còn thông minh lanh lợi nữa. Con cũng gả cho Khải Sơn ba năm rồi, sao đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì thế? Đáng ra việc này không nên để ta nói, nhưng mẹ Khải Sơn mất sớm, thằng bé lại là người không thích nói chuyện. Nhưng chắc trong lòng con cũng đã có tính toán rồi nhỉ?”
Nghe ông ta nói vậy, Sầm Nam Anh thầm thở phào nhẹ nhõm, lại chợt cảm thấy hơi kinh ngạc. Bình thường cha chồng của nàng ta luôn vui vẻ hiền lành, không bao giờ can thiệp vào chuyện giữa hai vợ chồng. Trong mắt ông ta, du sơn ngoạn thủy đọc thơ vẽ tranh quan trọng hơn những chuyện khác nhiều. Thế nên ngoại trừ tên cổ hủ hiếu thảo Trình Khải Sơn ra, các tiểu bối Trình gia đều không có bất kỳ gánh nặng gì khi ở cùng ông ta, thậm chí có đôi khi còn không thèm bận tâm đến lễ nghĩa. Nhưng sau trận bệnh này, sao ông ta lại trở nên nghiêm túc như vậy, thậm chí còn hơi đáng sợ? Nếu không phải dung mạo không thay đổi, Sầm Nam Anh suýt nữa đã cảm thấy ông lão da bọc xương ngồi trước mặt này không phải cha chồng mình, mà đã bị một người khác thay thế.
Tuy trong lòng rất kinh ngạc nhưng trên mặt nàng ta vẫn tỏ ra cung kính, vội vàng quỳ xuống trước mặt Trình Quốc Quang rồi lẩm bẩm nói: “Cha, là con dâu không đúng. Nhiều năm như vậy mà vẫn không cho Trình gia có thêm một đứa con trai hay đứa con gái nào. Xin cha đừng tức giận, con nhất định… Nhất định…” Nói xong lời cuối cùng, nàng ta lại không biết nên trả lời thế nào.
Trình Quốc Quang không nói gì, chỉ mặc nàng ta quỳ trên mặt đất. Sau thời gian một chén trà, chân Sầm Nam Anh đã quỳ đến tê rần, lúc này ông ta mới thờ ơ nói: “Con về đi, ta cũng mệt mỏi rồi, nhân lúc trước bữa ăn mà ngủ thêm một chút”
Sầm Nam Anh nhặt mảnh vỡ của chén sứ rồi chống mặt đất đứng lên, sau đó chậm rãi vái chào ông ta một cái, lúc này mới khập khiễng đi về phía cửa. Lúc đóng cửa, nàng ta nhìn thấy Trình Quốc Quang vẫn ngồi trên mép giường, sắc mặt âm u giống như bị mây đen che phủ.
***
Phương Tĩnh ngồi một mình bên cạnh bàn, uống rượu với một đĩa đậu phộng và một đĩa thịt đầu heo nhỏ, nhưng rượu còn chưa uống hết một nửa mà thịt đã thấy đáy. Hắn ta thở dài, nhìn căn phòng vắng lặng mà càng thêm buồn bực trong lòng.
Cha mẹ Phương Tĩnh mất sớm, hắn ta gom góp được một ít bạc từ chỗ thân thích rồi tới học y trong một y quán ở Lạc Dương. Sau khi trở về, hắn ta định dựa vào chút bản lĩnh này để làm lang trung trong thôn, từ đó duy trì kế sinh nhai. Nhưng hiện tại xảy ra chuyện như vậy, không chỉ bạc không còn mà thanh danh cũng bị hủy hoại. Vừa rồi nha đầu Nhị Nha trong thôn bị bệnh, ông nội của nàng là lão Chu ôm nàng tới tìm Phương Tĩnh để xin ít thuốc, nhưng còn chưa đi vào cửa viện thì đã bị hàng xóm ngăn lại, sau đó kể lại toàn bộ chuyện của Trình lão gia tử Trình gia. Cuối cùng còn tận tình khuyên nhủ lão Chu: “Người trẻ tuổi đúng là ba hoa, cứ tưởng học được chút gì đó ở trong thành nên cái gì cũng hiểu. Ông xem, không phải suýt thì trị cho người ta tới tàn phế đấy à? Hay là tìm một lão lang trung có kinh nghiệm phong phú đi, tuy chưa từng đi ra ngoài lang bạt, nhưng tốt xấu gì cũng khám bệnh nhiều năm rồi, không đến mức khám sai”
Nghe vậy, lão Chu lập tức ôm Nhị Nha quay đầu bỏ đi. Lúc ấy Phương Tĩnh đứng sau cửa, tất nhiên nghe thấy rõ những lời này. Ban đầu hắn ta định ra ngoài lý luận vài câu, nhưng vừa nghĩ đến chuyện Trình gia, hắn ta cũng tự biết rằng dù mình có biện bạch thế nào thì cũng không ai nghe theo, vì thế chỉ đành nản lòng quay về phòng mà mượn rượu giải sầu.
Thịt không còn, hắn ta chỉ có thể ăn thêm mấy đĩa đậu phộng. Sau khi uống hết hơn nửa bầu rượu, đầu óc trở nên choáng váng, hắn ta càng nghĩ càng thấy không cam lòng. Phương Tĩnh vỗ mạnh đũa lên bàn rồi nói với bức tường: “Thôn Kinh Môn không chứa chấp ta thì ta tới nơi khác. Thiên hạ rộng lớn như vậy, chẳng lẽ Phương Tĩnh ta lại không có chỗ nào dung thân sao?” Nói đến đây, chút chí khí trong lòng như được đốt cháy, hắn ta nhìn về phía trước, trong đầu tưởng tượng ra cảnh mình trở thành danh y nổi danh cả nước rồi áo gấm về làng, khóe miệng cũng bất giác nhếch lên một nụ cười.
Nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ: Nam Anh thì sao bây giờ? Hắn ta đi như vậy, liệu nàng ta có thương tâm đau khổ không? Tuy thời gian hai người ở chung không dài, ngày thường cũng đều lén lút gặp nhau ở bên ngoài. Thế nhưng một người là hán tử trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, một người là phụ nhân tịch mịch chốn khuê phòng, trong thời gian âm thầm cấu kết, lả lơi đưa tình đã trao nhau tấm lòng của mình, cũng đã lập lời thề non hẹn biển dưới ánh trăng.
Phương Tĩnh nắm chặt nắm đấm, thầm thở dài trong lòng: Chuyện đến nước này thì chỉ có thể mặc kệ nàng ta thôi. Dù sao bây giờ hắn ta đã ầm ĩ khó chịu với Trình gia như vậy, có lẽ sau này cũng khó gặp mặt. Hơn nữa nam tử hán đại trượng phu, chí ở tám phương, nhất định phải lấy sự nghiệp làm đầu, nữ nhi tình trường cũng chỉ có thể bỏ qua.
Vừa hạ quyết tâm xong, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa “cốc cốc”. Phương Tĩnh ngẩn ra, thầm nghĩ người nào còn dám tới tìm mình khám bệnh, bèn vỗ nhẹ hai cái trên gò má đỏ bừng rồi vội vàng đứng dậy mở cửa.
Lúc nhìn thấy người ngoài cửa, hắn ta lắp bắp kinh hãi. Hóa ra người tới là Trình Dụ Mặc, nàng ta cầm một cái giỏ trúc trên tay, mặt cũng ửng hồng giống như hắn ta.
“Trình cô nương, cô… Chẳng lẽ ca ca của cô bảo cô tới tìm ta ư?” Phản ứng đầu tiên của Phương Tĩnh là việc này vẫn chưa kết thúc, Trình Dụ Mặc nghe theo lệnh ca ca đến tìm mình lý luận. Thế nên hắn ta lập tức nổi giận, chỉ tay vào trong phòng, giọng điệu cũng đột nhiên cao hơn: “Nếu nhà các người còn muốn ầm ĩ, vậy thì cứ giết ta đi. Nếu cái mạng này của ta còn chưa đủ thì cứ lấy hết những thứ trong nhà đi. Hiện tại Phương Tĩnh ta đã bất chấp mọi thứ rồi, làm gì cũng chẳng sao cả”
“Phương công tử, ngươi tuyệt đối đừng hiểu lầm, ta tới đây… để tặng cho ngươi một ít đồ” Trình Dụ Mặc nhìn nam tử đang sa sút trước mặt, trong lòng càng thêm đau lòng, mà trên mặt cũng càng nóng hơn, giống như bị lửa đốt vậy. Nàng ta sợ hãi nhìn Phương Tĩnh một cái rồi chậm rãi cúi đầu xuống.