“Cha, cha sao vậy?” Trình Khải Sơn vội vã lao đến, sợ hãi nhìn chằm chằm Trình Quốc QuangTrình Quốc Quang chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó lại từ từ mở mắt ra, thở hổn hển rồi nói với con trai: “Không sao, tuy lưng vừa tê vừa trướng nhưng hình như không nặng nề nữa, thắt lưng cũng thoải mái hơn nhiều rồi”
Trình Mục Du gật đầu, nhẹ nhàng nói với ông ta: “Đại bá, người hãy gắng thả lỏng, để kim châm trên các huyệt đạo khoảng thời gian hai tách trà, vết thương trên lưng sẽ đỡ hơn”
Nghe thấy Trình Mục Du nói vậy, Trình Quốc Quang bèn nằm yên trên giường, thấy cha mình không sao, Trình Khải Sơn thở phào nhẹ nhõm, cười nói với Trình Mục Du: “Đường huynh, mọi người đều nói huynh tinh thông y thuật, giỏi hơn cả nhị thúc, hôm nay nhìn thấy, đúng là vô cùng tài giỏi”
Trình Mục Du vận động cổ tay và bả vai, cười đáp: “Nghe cha nói lúc còn nhỏ, đại bá là người hứng thú với y thuật nhất, cứ nghiên cứu suốt ngày. Lúc cha bị phong hàn, không biết đại bá lấy mấy loại dược liệu ở đâu ra, sắc thành thuốc rồi bắt cha uống, nếu không có tổ phụ ngăn cản, chưa biết chừng bệnh phong hàn sẽ trở nặng”
Trình Khải Sơn không nhịn được bật cười, hỏi Trình Quốc Quang: “Cha, thật sự như vậy sao? Sao sau đó cha lại không học y thuật với nhị thúc?”
“Sự hứng thú của trẻ con thay đổi nhanh chóng, hôm nay thích cái này, ngày mai lại mê cái khác, có gì lạ chứ” Trình Quốc Quang nằm trên giường, bướng bỉnh nói.
“Con lại nghe nói đại bá thấy một người mắc một căn bệnh lạ ở y quán, dáng vẻ của người đó khiến đại bá sợ hãi nên từ đó đại bá mới không muốn học y thuật nữa, không biết có phải không?” Trình Mục Du hỏi.
Trình Quốc Quang cứ nằm yên, không nói gì, tuy không nhìn thấy mặt của ông ta, nhưng Trình Mục Du và Trình Khải Sơn có thể cảm nhận được bầu không khí trong phòng chợt lạnh xuống, một thứ gì đó đang len lỏi trong không khí, khiến những người trong phòng lòng như lửa đốt, đứng ngồi không yên.
“Có phải con khiến đại bá tức giận rồi không?” Trình Mục Du dè dặt nhìn tấm lưng Trình Quốc Quang: “Con thất lễ rồi, xin đại bá thứ lỗi”
Trình Khải Sơn vội vã đi đến vỗ vai hắn: “Đường huynh, sao lại thế chứ? Chắc là cha đệ vẫn đang châm cứu, cơ thể hơi không thoải mái, huynh đừng để ý”
Nhưng dù hai người vẫn khách sáo nói như vậy, Trình Quốc Quang vẫn im lặng, cũng chẳng quay đầu lại, nếu không phải thấy tấm lưng vẫn khẽ phập phồng lên xuống, Trình Mục Du suýt chút nữa tưởng rằng ông ta đã ngất đi rồi.
May mà có người tới đúng lúc, có người gõ cửa vài tiếng, giọng nói của Sầm Nam Anh vang lên bên ngoài: “Phương tiên sinh đến rồi, cha, con đưa ngài ấy vào đây rồi”
Cánh cửa được mở ra, Sầm Nam Anh đưa một người đàn ông đeo một hòm thuốc đi vào, mặc dù mặt hơi dài nhưng da lại rất trắng, vừa nhìn là biết ngay không phải người thôn dã, mắt hắn ta rất sáng, nhưng lại lộ vẻ xảo trá, lấm la lấm lét, không nhìn ai quá lâu.
Nhưng lúc này, hắn ta lại nhìn chằm chằm vào hòm thuốc của Trình Mục Du một lúc, rồi mới nói với Trình Khải Sơn: “Xem ra lệnh tôn đã tìm được lang trung khác, vậy ta uổng công đến đây rồi”
Trình Khải Sơn vốn đã giận run cả người, giờ lại nghe hắn ta nói thế thì càng như đổ thêm dầu vào lửa, tức giận đến trước mặt hắn ta: “Phương tiên sinh, gia phụ bệnh lâu như vậy đều do ngài chữa trị, nhưng bệnh không những có chuyển biến tốt mà lại càng nặng thêm. Hôm nay đường huynh của ta đến xem mới biết, là do tiên sinh dùng sai cách, mới khiến gia phụ nằm trên giường suốt mấy tháng, ngài nói đi, ngài phải làm thế nào để bù đắp tổn thất?”
Mặt Sầm Nam Anh chợt biến sắc, nàng ta vội vàng đi đến bên cạnh Trình Khải Sơn, kéo cánh tay hắn ta: “Khải Sơn, đừng nói linh tinh. Mấy tháng nay ngày nào Phương tiên sinh cũng nỗ lực giúp cha chữa bệnh mà không lấy nhiều ngân lượng của chúng ta, chàng đừng nghe lời của đường huynh mà… vội vàng kết luận”
Trình Khải Sơn gỡ tay nàng ta ra: “Đây không phải là vấn đề tiền bạc, chủ yếu là cha đã bị giày vò lâu như vậy…”
“Nhưng đường huynh cũng chỉ châm vài kim thôi, vẫn chưa biết có thể chữa khỏi không…”
Trong lúc tranh luận, Trình Dụ Mặc cũng dẫn Tấn nhi đi từ bên ngoài vào, nàng ta khẽ liếc nhìn tên lang trung tên Phương Tĩnh đó, rồi đi đến trước mặt Trình Khải Sơn, nhẹ nhàng nói: “Ca ca, mọi chuyện vẫn chưa có kết luận, huynh đừng đổ oan Phương tiên sinh, dù sao người ta cũng chăm sóc cha lâu như vậy”
Trình Khải Sơn vốn hiền lành, ít nói, bây giờ lại bị hai người phụ nữ vây quanh nên chỉ biết lắc đầu thở dài, không nói thêm câu nào nữa. Vào thời điểm giằng co, đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp của Trình Quốc Quang truyền tới: “Được rồi đấy, rút kim châm đi”
Nghe thấy vậy, mọi người cũng không nói gì nữa, ánh mắt đều nhìn về phía Trình Mục Du. Ngay cả Phương Tĩnh vẫn luôn không biện bạch cho bản thân cũng quay đầu sang, nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt dò xét. Trình Mục Du đi đến bên giường, lấy khăn lau sạch tay, rồi mới cẩn thận rút những cây châm nhỏ trên lưng Trình Quốc Quang xuống, đặt vào trong hộp kim.
Một lúc sau, hắn hơi nghiêng người về phía trước, nói với Trình Quốc Quang: “Đại bá, ngài muốn thử xuống đi lại một chút không?”
“Đi lại sao? Đường huynh, cha đệ ngay cả ngồi dậy cũng thấy khó khăn, huynh lại bảo ông ấy đi lại sao?” Trình Khải Sơn vội vã khuyên ngăn.
Nhưng rõ ràng Trình Quốc Quang lại không muốn nghe theo lời của đứa con trai bảo thủ này, ông ta chậm rãi vịn giường ngồi dậy, từ tốn nói: “Để ta thử xem”
Vừa dứt lời, ông ta đã chậm rãi dịch một chân xuống giường, thấy không có gì khó chịu. Đôi mắt ánh lên tia vui mừng, rồi lại dịch một chân khác xuống. Sau khi hít vào vài lần, ông ta chống hai tay lên thành giường rồi chậm rãi đứng lên dưới ánh mắt lo lắng và dò xét của mọi người. Sau khi đung đưa dưới mặt đất vài lần, cuối cùng ông ta cũng thử bước một bước đầu tiên sau mấy tháng qua.
“Tốt quá, cha, cha có thể đi lại được rồi, có thể đi lại được rồi…”
Trình Khải Sơn kích động đến mức suýt nhảy cẫng lên tại chỗ, bây giờ hắn ta không quan tâm đến gì nữa mà vội vàng bước lên phía trước cầm tay Trình Mục Du: “Đường huynh, huynh đúng là có bàn tay vàng, không ngờ cha… cha lại có thể đi lại được rồi”
Trình Mục Du cười hờ hững, bước lên phía trước dìu Trình Quốc Quang ngồi xuống giường: “Chỉ là vết thương ở lưng vẫn đang trong thời gian hồi phục, vẫn không thể vận động mạnh, mỗi ngày ngài hãy thử đi lại một chút, tiến dần từng bước, khoảng nửa tháng sau là có thể đi lại như trước”
“Vậy có cần châm cứu mỗi ngày không?” Trình Khải Sơn vội vã hỏi.
“Mấy ngày đầu ngày nào cũng cần châm cứu, nhưng đệ yên tâm, ta sẽ ở lại vài ngày, đến khi đại bá đỡ rồi mới rời đi” Nói xong, hắn lại nhìn Trình Quốc Quang, muốn hỏi xem ông ta có thấy đau lưng không, nhưng vừa quay đầu lại, lại thấy hai hàng nước mắt trên mặt ông ta, hai tay gác trên giường không ngừng run rẩy.