Tân An Quỷ Sự

Chương 432: Châm cứu

Chương Trước Chương Tiếp

Trình Mục Du gật đầu với hắn ta. Trình Khải Sơn liền gõ hai lần vào ván cửa, nói vọng vào trong: “Cha! Đường huynh đến thăm cha, còn muốn giúp cha chẩn đoán và chữa bệnh, chúng con sắp sửa vào đây!”Trong phòng không có động tĩnh gì, Trình Khải Sơn liếc nhìn Trình Mục Du rồi nhẹ nhàng mở cửa.

Căn phòng không có chút ánh sáng nào, toàn bộ cửa sổ đều đóng kín chặt chẽ khiến không gian tối om, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của chiếc giường gỗ đối diện cửa ra vào và một bóng người đang nhô cao.

Trong phòng tràn ngập mùi thuốc đông y đến mức nghẹt thở, Trình Mục Du bèn thì thầm với Trình Khải Sơn: “Chẳng phải đệ nói trước kia đại bá ở Nam viện à? Tại sao khi bệnh lại bị chuyển về một nơi không có ánh sáng thế này? Hơn nữa cửa sổ cũng không mở ra?”

Trình Khải Sơn hạ giọng đáp: “Đây là do cha đệ đích thân yêu cầu. Từ khi bị bệnh, ông ấy không muốn gặp người khác, thậm chí còn không chịu mở cửa sổ. Đó là lý do không khí trong phòng ám đầy bụi bẩn!”

Nói xong, hắn ta nhẹ nhàng bước đến bên giường, cung kính cúi người và nói: “Cha! Đường huynh cất công từ Biện Lương tới đây để giúp cha chẩn đoán bệnh tình. Y thuật của huynh ấy cao minh, không chừng có thể trị khỏi bệnh và vết thương ở thắt lưng cho cha!”

Người nằm trong màn trướng khẽ rên lên, hơi lật người lại và chống tay lên ván giường định ngồi dậy. Thấy vậy, Trình Khải Sơn vội vàng bước tới đỡ cánh tay của Trình Quốc Quang, lấy một cái gối đặt sau lưng ông ta và nói: “Cha cứ chầm chậm thôi, đừng lo lắng!”

Trình Mục Du cũng cúi đầu chào Trình Quốc Quang và nói: “Đại bá! Là do con chậm trễ. Nếu con sớm biết căn bệnh của ngài đã tồn tại lâu như vậy thì sẽ đến đây sớm hơn”

Trình Quốc Quang không lên tiếng, vươn tay vén màn trướng lên, đôi mắt mờ đục đánh giá Trình Mục Du mấy lượt rồi hắng giọng, khàn khàn nói: “Không sao! Chỉ cần con có lòng thì ta đã cảm kích rồi”

Trình Mục Du ngước mắt, chợt giật mình khi nhìn thấy dáng vẻ của Trình Quốc Quang. Hai má ông ta hóp lại, da thịt héo hon trên gương mặt gầy gò, đôi mắt vốn luôn quắc thước và sáng láng giờ trở nên u ám và âm trầm, tựa như chất đầy tâm sự, khiến người khác không thể đoán được ông ta đang nghĩ gì. Sống mũi cao thẳng dán trên khuôn mặt khô khốc khiến nó càng thêm cao vút, làm tổng thể khuôn mặt trở nên khiếp sợ. Nếu không phải do Trình Khải Sơn gọi ông ta là cha, có lẽ Trình Mục Du đã không nhận ra người trên giường chính là đại bá của mình, một người luôn tươi cười và hào sảng.

“Đường huynh! Những lời khách khí để khi khác hẵng nói tiếp! Trước mắt, huynh hãy kiểm tra xem thương thế của cha đệ thế nào rồi?”

Trình Khải Sơn là một người con hiếu thuận. Nhìn Trình Quốc Quang càng ngày càng gầy hao vì bệnh tật, hắn ta luôn lo lắng khôn nguôi. Lần này, Trình Mục Du lặn lội tới đây khiến hắn ta cảm thấy như bắt được cọng rơm cứu mạng, kỳ vọng muôn phần. Vì vậy, Trình Khải Sơn sốt ruột và cuống cuồng làm theo lời Trình Mục Du, giúp Trình Quốc Quang trở mình và cởi bỏ trung y của ông ta để hắn có thể khám và chữa bệnh.

Trình Mục Du dùng khăn lau tay sạch sẽ, đoạn ấn nhẹ lên vết thương của Trình Quốc Quang vài lần. Vì đau đớn, ông ta kêu than thành tiếng, hai tay cũng siết chặt lại.

Trình Mục Du thoáng dừng tay, lắc đầu nói: “Không đúng! Nếu đã bị thương mấy tháng thì tại sao ngoài da vẫn còn sưng đỏ? Hơn nữa, theo phán đoán của ta, đại bá không hề bị thương tổn xương cốt mà chỉ bị thương ngoài da mà thôi,” Hắn cúi đầu trầm ngâm trong giây lát, đoạn nhìn Trình Khải Sơn và hỏi: “Đệ có từng mời đại phu đến chẩn đoán và chữa bệnh cho đại bá không?”

Trình Khải Sơn vội vàng gật đầu và nói: “Hôm đó, đệ có mời lang trung Phương tiên sinh ở trong thôn đến đây. Hắn ta đã dùng “Hấp Đồng Pháp” để trị liệu cho cha đệ suốt một canh giờ. Tưởng rằng mọi chuyện đã ổn thỏa, nhưng đêm hôm đó, cơn đau thắt lưng của cha đệ lại trở nên nghiêm trọng hơn”

Trình Mục Du trợn mắt: “Hấp Đồng Pháp? Đun thuốc trong một chiếc bình trúc, lợi dụng lúc còn nóng thì châm vào huyệt vị, đây vốn là cách trị đau ngoài da rất hiệu quả. Nhưng khi đó, đại bá vừa mới bị thương, trong mười hai canh giờ không thể sử dụng các liệu pháp lưu thông máu, nếu không thì bệnh tình sẽ trầm trọng hơn”

Trình Khải Sơn lập tức kinh hãi, vội vàng hỏi lại: “Ý của đường huynh là, Phương lang trung kia muốn khiến cha đệ bệnh nặng hơn? Nhưng hiện giờ, hắn ta vẫn đến đây mỗi ngày để chữa bệnh cho cha đệ bằng Hấp Đồng Pháp…”

Trình Mục Du cau mày nói: “Trong mọi nghề thì sợ nhất là hiểu biết nông cạn, đặc biệt là người hành nghề y, thường vin vào lòng tốt để làm chuyện xấu. Đại bá vốn không có gì trở ngại, nhưng vì bị hắn ta trị liệu như vậy suốt mấy tháng trời khiến vết thương ở thắt lưng càng thêm nghiêm trọng…”

“Vậy… Vậy phải làm thế nào? Đường huynh có cách nào chữa khỏi cho cha đệ không?” Trên trán Trình Khải Sơn đổ đầy mồ hôi, giọng nói run rẩy.

Trình Mục Du không trả lời hắn ta mà nói với gã sai vặt đang đứng bên cạnh: “Mang hòm thuốc của ta đến đây!”

Gã sai vặt kia vội vàng giao hòm thuốc. Trình Mục Du mở ra và lấy một chiếc hộp gỗ to nhỏ bằng lòng bàn tay, bên trong có chín cây kim châm dài ngắn khác nhau, phát ra ánh sáng lấp loáng dưới ngọn đèn vừa thắp.

“Đường huynh. Huynh… huynh muốn… muốn làm gì?” Trình Khải Sơn lắp bắp hỏi.

Trình Mục Du không nhìn hắn ta, ngón tay thon dài chậm rãi rút ra kim châm dài nhất và nói: “Châm cứu”

Trình Khải Sơn sửng sốt, lắc đầu như trống bỏi và phản đối: “Không được đâu đường huynh! Chuyện này không thể được! Tuy rằng phương pháp châm cứu đã có từ thời xa xưa, nhưng sách vở lưu truyền lại đầy rẫy sai sót, khiến cho nhiều y sĩ phải phạm lỗi ít nhiều. Nếu huynh cứ châm xuống như vậy… Ngộ nhỡ… Ngộ nhỡ huynh châm nhầm huyệt vị, cha đệ sẽ… sẽ…”

Trình Mục Du bình tĩnh nhìn hắn ta và mỉm cười: “Khải Sơn! Thật ra hàn lâm Y quan viện đã có tượng đồng chuyên dùng để châm cứu, được chế tác tỉ mỉ theo cơ thể người thật, bề mặt còn chạm khắc mười bốn đường kinh lạc* tuần hoàn trong cơ thể người. Tên các huyệt vị của từng kinh lạc cũng được đánh dấu rất chi tiết. Ta từng xem qua một lần, đã nhớ kỹ toàn bộ huyệt vị kinh lạc. Đệ cứ yên tâm!”

(*) Kinh lạc: Theo cách gọi đông y, kinh lạc là đường vận chuyển khí huyết, còn được gọi là khí dương âm thông nhau và kết nối với các phủ tạng với bề mặt của cơ thể người.

“Nhưng… nhưng… cơ thể mỗi người đều khác biệt. Ngộ nhỡ… ngộ nhỡ châm nhầm thì sao?” Trình Khải Sơn vốn dĩ rất cẩn thận, nay dùng phương pháp này lên người cha mình thì càng thêm luống cuống. Hắn ta xoa vặn tay, nhất thời không thể đưa ra quyết định.

“Để Mục Du thử xem sao,” Giọng nói già nua của Trình Quốc Quang vang lên: “nếu ta cứ nằm trên giường thế này suốt ngày thì chi bằng chết quách cho xong. Chẳng thà cứ thử một lần xem sao. Ta tin rằng đường huynh của con nhất định sẽ chữa khỏi vết thương thắt lưng cho ta”

Nghe cha mình nói thế, Trình Khải Sơn nào dám trái lời. Hắn ta nhìn Trình Mục Du và nói: “Đường huynh! Vậy… vậy đệ xin giao phó cha đệ cho huynh”

Trình Mục Du liền gật đầu, sau đó ra lệnh cho gã sai vặt cầm đèn đứng trước giường. Đoạn, hắn dùng một tay ấn vào eo Trình Quốc Quang, còn tay kia từ từ đâm kim châm dài vào da ông ta.

“Thủy Câu, Hậu Khê, Uỷ Trung, Mệnh Môn, Dương Quan, Đại Tràng Du, Hợp Cốc” Trình Mục Du vừa lẩm nhẩm tên gọi của những huyệt vị vừa châm cứu, động tác vừa linh hoạt lại vừa tỉ mỉ.

Trình Khải Sơn đứng yên một bên, nhìn Trình Quốc Quang chăm chú, chỉ thấy lông mày ông ta hơi cau lại và hơi thở nặng nề hơn trước. Đột nhiên, ông ta hừ nhẹ một tiếng, ngón tay bấu chặt vào khăn trải giường và hai mắt trợn trừng hết cỡ.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)