Yến Nương bình tĩnh nhìn Tưởng Tích Tích và nói: “Vừa rồi, ta chỉ cần dùng một cây kim đồng đã có thể khiến những linh hồn lang thang kia hiện hình, điều này chứng minh họ đều vô hại. Nhưng ngộ nhỡ có thứ gì đó hết sức lợi hại, ẩn núp càng sâu, khiến ngay cả ta cũng không thể tìm thấy nó…” Nàng nói đến đây thì lại liếc nhìn vùng đầm lầy dưới bầu trời xanh và màn mây trắng, lông mày càng ngày càng cau chặt: “Thì sẽ rất phiền phức”“Nếu ngay cả Yến cô nương cũng không phát hiện ra thì ta thật sự không biết nó lợi hại đến mức nào” Tưởng Tích Tích nhịn không được bèn tiến lại gần Yến Nương. Nàng ta cũng nhìn đầm lầy, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi sâu xa. Trong chốc lát, Tưởng Tích Tích khẽ thì thầm: “Tuy nhiên, thôn Kinh Môn này trông có vẻ yên bình, chẳng lẽ nhiều năm qua thứ kia chưa từng hãm hại người khác?”
Vừa dứt lời, một tiếng sột soạt đột nhiên vang lên từ rừng cây trước mặt. Mặc dù âm thanh không lớn nhưng Tưởng Tích Tích lại kinh ngạc và hoảng sợ đến mức căng chặt cả người, lập tức rút trường kiếm ở sau lưng, siết chặt nó trong lòng bàn tay và che chắn trước mặt nàng ta và Yến Nương.
Dưới sự yểm trợ của trường kiếm, hai người cùng nhau dịch chuyển về phía trước, vừa tiến vài bước liền thấy bụi cỏ trước mặt động đậy vài cái, cây cỏ đều bị đè bẹp, lộ ra vài điểm đỏ thẫm mơ hồ, thỉnh thoảng còn nghe thấy vài tiếng rên rỉ đau đớn.
Tưởng Tích Tích cầm kiếm định lao lên, nhưng vừa giơ tay thì Yến Nương đã giữ nàng ta lại. Nàng lẳng lặng làm một động tác “suỵt” với Tưởng Tích Tích, hàm ý rằng không nên phát ra âm thanh, sau đó nhẹ nhàng chỉ vào bụi cỏ. Lúc đầu, Tưởng Tích Tích không hiểu tại sao nàng lại làm vậy, nhưng khi nàng ta nhìn theo phương hướng Yến Nương chỉ tay thì mới hiểu ý của nàng, khuôn mặt thoắt cái đỏ bừng, dùng một tay che kín mắt mình.
Giữa bụi cỏ, có hai bóng người đang quấn chặt sít sao vào nhau. Nam nhân đã cởi quần xuống dưới mông, còn nữ nhân thì chỉ mặc duy nhất một chiếc yếm màu đỏ. Hai người đang quấn quýt lấy nhau, dây dưa và triền miên không dứt. Đám cỏ nhỏ dưới thân đôi nam nữ đều bị đè bẹp bởi hành động hừng hực như lửa và tình cảm mãnh liệt của bọn họ.
Họ tập trung thân mật quá mức, thậm chí không hề hay biết Yến Nương và Tưởng Tích Tích đang ở cạnh mình. Chỉ có điều, không phát hiện cũng là chuyện tốt. Bởi nữ nhân kia rõ ràng là con dâu của Trình gia – một Sầm Nam Anh vô cùng chu đáo và nhã nhặn, còn nam nhân kia lại chẳng phải là tướng công của nàng ta – Trình Khải Sơn.
***
Mãi đến khi được Yến Nương dắt ra khỏi cánh rừng, Tưởng Tích Tích mới gỡ tay che mắt và lẩm bẩm: “Thật may là chúng ta không bị tẩu tử phát hiện. Nếu thật vậy thì ta không biết phải đối mặt với tẩu ấy như thế nào” Suy nghĩ một hồi, nàng ta lại cảm thấy những gì mình vừa nói không phù hợp: “Không đúng! Phải là tẩu ấy không còn mặt mũi nào để đối mặt với ta nữa” Nói đến đây, Tưởng Tích Tích hoảng sợ, nắm lấy tay áo Yến Nương và nói: “Yến cô nương! Khải Sơn ca ca của ta là một người hết mực quan tâm và săn sóc tẩu tử. Vì sao tẩu ấy lại cùng một nam nhân làm loại chuyện như vậy… như vậy…”
Tưởng Tích Tích không thể nói tiếp được nữa, khuôn mặt đầy bất ngờ xen lẫn chút tức giận, dường như cảnh tượng vừa nhìn thấy đã hoàn toàn phá vỡ một nhận thức nào đó mà nàng ta luôn luôn tin tưởng.
Yến Nương lại không hề kinh ngạc, khẽ nhún vai và cười: “Tưởng cô nương thật sự vẫn còn là trẻ con. Chuyện nam nữ vốn dĩ rất phức tạp và rối rắm, khó bề phân rõ ngọn ngành. Đợi đến khi cô nương lớn lên thì sẽ hiểu!”
Nghe nàng nói vậy, vẻ mặt Tưởng Tích Tích càng thêm kinh ngạc: “Sao Yến cô nương có thể hiểu nhiều về tình yêu nam nữ đến vậy? Chẳng lẽ cô cũng từng cảm mến ai đó, hoặc là từng được ai đó thương yêu?”
Yến Nương liếc nhìn Tưởng Tích Tích, ánh mắt trong veo đảo qua đảo lại vài lượt, đoạn nhặt một nhành cỏ dại thật dài và phe phẩy, nói: “Không có! Chỉ có điều, lúc còn trẻ và chưa biết tư vị ưu sầu, ta cũng từng lông bông và bồng bột. Hiện tại ngẫm lại, thật sự là ta từng phụ bạc nàng ta*!”
(*)她 : chỉ nữ giới.
“Hắn*? Hắn là ai?”
(**)他: Vì hiện tượng đồng âm trong tiếng Trung giữa 她 và 他 nên Tưởng Tích Tích tưởng rằng người Yến Nương đang nhắc tới là nam giới.
Yến Nương ngẩng đầu suy nghĩ một chút rồi mỉm cười: “Nàng ta là một người rất thú vị, không nhàm chán như những người bình thường. Ta thật sự rất vui vẻ khi ở bên cạnh nàng ta, nhưng mà…” Nàng chợt lộ vẻ khó xử, khe khẽ thở dài.
Tưởng Tích Tích cực kỳ tò mò và nôn nóng, nhìn chằm chằm Yến Nương và hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
Yến Nương xé nhành cỏ thành từng mảnh nhỏ, khẽ đáp: “Hình như nàng ta đã hiểu lầm, cho rằng ta có tình cảm với mình. Một ngày nọ, nàng ta tặng ta một miếng ngọc bội của tổ tiên, còn nói rằng: Nếu ta đem miếng ngọc bội này đến nhà nàng ta cầu hôn thì chắc chắn cha nàng ta sẽ đồng ý”
Tưởng Tích Tích nghe vậy thì không khỏi ngẩn ra, trợn mắt líu lưỡi hỏi: “Cầu… cầu hôn? Làm gì có đạo lý nữ tử phải đến nhà nam nhân để cầu hôn?”
Yến Nương sửng sốt một hồi, sau đó bật cười và nói: “Ầy! Mặc kệ là ta cầu hôn hay người kia cầu hôn, tóm lại là ta chắc chắn không thể gả cho người đó, đúng không?”
Tưởng Tích Tích bối rối lắc đầu và hỏi tiếp: “Tại sao? Cô nương ctng thích hắn mà, vậy tại sao không thể gả cho hắn?”
“Bởi vì…” Ánh mắt Yến Nương trở nên nghiêm túc hơn hẳn, khác với dáng vẻ thường ngày: “Bởi vì thích cũng chỉ là thích thôi. Nàng ta thông minh và thẳng thắn, sở trường là cưỡi ngựa và bắn cung, còn có thể uống rượu, là một người bạn đồng hành tốt nhất. Nhưng dẫu vậy, ta cũng không thể kết thành tình nghĩa “Tần Tấn chi hảo”*** với nàng ta, đúng không? Huống chi,” Yến Nương dừng một thoáng, không nhắc đến việc lúc đó bản thân đang cải trang thành nam nhân, đoạn mạnh mẽ lắc đầu và nói kết luận chắc chắn của mình với Tưởng Tích Tích: “tóm lại, chuyện này tuyệt đối không thể”
(***)Tần Tấn chi hảo: Biểu đạt quan hệ xã giao ở cổ đại.
“Vậy sau đó đã xảy ra chuyện gì? Người kia không dây dưa với cô nữa sao?”
“Về sau ta bỏ chạy, sao nàng ta có thể dây dưa được” Yến Nương ném nhành cỏ đã bị bẻ vụn theo gió, lá cỏ tán loạn bay về phía vòm trời xanh.
“Còn miếng ngọc bội kia?”
Yến Nương nhún vai và đáp: “Ta tiện tay ném trên thảo nguyên rồi”
Tưởng Tích Tích thấy giọng điệu của nàng nhẹ nhàng và ung dung thì trong lòng đột nhiên dâng lên đủ loại cảm khái. Trong mắt nàng ta, Yến Nương là một nữ nhân lẫm liệt, kiên cường và chính trực, luôn cứu giúp kẻ lâm nguy, nhưng thái độ của nàng đối với quan hệ nam nữ lại quá mức lạnh lùng và bạc bẽo. Nếu không thích đối phương, nàng có thể nói rõ tâm ý của mình và trả lại ngọc bội cho người kia mà, cớ sao lại bỏ đi và bàng quan như thế?
Thấy người sau lưng mình chìm vào im lặng, Yến Nương khẽ xoay đầu lại, vừa nhìn khuôn mặt nàng ta vừa tìm tòi sâu xa: “Tưởng cô nương đang nghĩ gì vậy?”
Tưởng Tích Tích ngẩng đầu, nhìn thật kỹ khuôn mặt ung dung và bất cần đời của Yến Nương, gằn từng chữ hỏi: “Chẳng lẽ Yến cô nương chưa từng thật lòng thật dạ yêu một người sao? Chưa từng vì người đó mà thao thức suốt đêm không thể ngủ, tâm trí luôn tràn ngập hình bóng của đối phương? Dù hao mòn hết tâm lực nhưng vẫn không sao quên được người đó?”
Yến Nương chợt không biết đáp lại thế nào. Một lúc sau, nàng đột nhiên tiến lại gần Tưởng Tích Tích, ánh mắt sáng lấp lánh như giọt sương mai đọng trên cành lá, hỏi bằng giọng ngây ngô: “Tưởng cô nương! Lẽ nào cảm giác thích một người chính là những loại tư vị đó?”
***
Leo lên một thang gác chật chội, Trình Khải Sơn và Trình Mục Du đứng trước một căn phòng. Mặc dù đã dặn dò từ trước nhưng trong lòng Trình Khải Sơn vẫn còn lo lắng và e sợ. Hắn ta vừa nhìn Trình Mục Du vừa thấp giọng nói: “Đường huynh! Bất luận chốc nữa cha đệ có làm gì thì cũng xin huynh thông cảm. Cha đệ bị bệnh đã lâu cho nên tính tình không còn được như trước”