Yến Nương vẫn đang hát, âm thanh đều đều và ổn định, như thể nàng không nhận ra dị tượng trong đầm lầy. Tưởng Tích Tích hít sâu một hơi, đi từ sau lưng nàng đến mép đầm lầy và đứng sóng vai cùng Yến Nương, chăm chú nhìn bọt khí càng ngày càng nhiều giữa đầmChúng lần lượt nổi lên và phát ra âm thanh “ùng ục ùng ục”, trôi dạt từ trung tâm đến hướng cây kim đồng cạnh hai người, thoạt nhìn trông giống một cây cầu bằng ngọc lưu ly trong suốt vừa được bắc lên giữa đầm lầy. Ánh sáng ban mai nhàn nhạt phản chiếu trên bọt khí khiến chúng trở nên sặc sỡ, tựa như một chiếc cầu vồng tuyệt đẹp. Nhưng cho dù cảnh tượng này vô cùng đẹp đẽ và mê hoặc, Tưởng Tích Tích cũng không còn lòng dạ nào để thưởng thức. Giọng nói của nàng ta mắc nghẹn ở cuống họng và nhịp tim càng lúc càng loạn. Sự chuyển động của bọt khí cũng khiến máu trong cơ thể Tưởng Tích Tích sôi trào và bấn loạn.
Cuối cùng, những bọt khí này trôi tới dưới cây kim đồng, chỉ còn cách Tưởng Tích Tích khoảng hai ba thước. Nàng ta nín thở, chậm chạp cúi người, đến khi nhìn thấy một hình thù kỳ quái đang được ngưng tụ ở mặt trên bọt khí thì ra sức nuốt nước bọt.
“Bùng!”
Trong nháy mắt, bọt khí đồng loạt nổ tung, kéo theo vô vàn âm thanh rên rỉ và u oán vang lên. Vô số khuôn mặt vặn vẹo từ giữa bọt khí hiện ra và tung bay phiêu dạt. Toàn bộ đổ dồn về phía Tưởng Tích Tích và bao vây nàng ta ở giữa.
Những khuôn mặt này tái nhợt, đầu tóc cũng trắng xóa, lại có phần trong suốt, chất chồng lên nhau và trộn lẫn thành một thể. Họ đang tranh nhau để tiến về phía Tưởng Tích Tích, có la hét, có trầm ngâm, có rên rỉ, có rống giận. Họ đã bị đè nén và chèn ép quá lâu, cho nên trong lòng có muôn trùng bi ai và thống khổ muốn chia sẻ cùng người khác. Nhưng họ lại không biết rằng, khi con người nghe thấy những âm thanh này, người ta sẽ cảm thấy bản thân như đang bị băng tuyết vạn năm phủ ập lên đầu, thân thể rét lạnh như thể bị mắc kẹt trong hầm băng động tuyết.
Tưởng Tích Tích dường như đang mắc kẹt trong một lớp sương mù trắng xóa, hai khớp hàm trên và dưới đông lạnh đến mức bần bật mất kiểm soát, thân thể cứng đờ không thể cử động, thậm chí lông mi còn bị phủ một tầng sương giá khiến tầm nhìn không còn rõ ràng. Nàng ta chỉ có thể nhìn thấy đoàn u hồn kia lũ lượt kéo tới cùng với sắc mặt đau khổ và thê lương. Ngoại trừ họ, tất cả cảnh vật khác đều trở thành một mảnh mơ hồ, khiến Tưởng Tích Tích cảm giác bản thân đang lạc trong một giấc mộng.
Nhưng dù vậy, nàng ta vẫn cố gắng vểnh tai để cẩn thận lắng nghe những linh hồn lang thang kia đang nói gì. Thiên ngôn vạn ngữ thoảng qua tai Tưởng Tích Tích. Nàng ta hết sức tập trung, cố gắng nắm bắt từng từ ngữ trong lời nói của họ, miệng không ngừng lặp đi lặp lại vì sợ bỏ quên gì đó.
Tuy nhiên, cơ thể Tưởng Tích Tích rốt cuộc không thể chịu được sự tập kích của hàn khí. Nàng ta cảm thấy máu toàn thân như đông cứng lại, bím tóc cũng nặng trịch và bao phủ đầy gờ băng. Tưởng Tích Tích thử cố gắng cử động ngón tay, tức thì phát hiện mỗi lần cử động sẽ phát ra âm thanh “răng rắc” nhè nhẹ, hóa ra mười ngón tay của nàng ta cũng bị phủ một lớp sương mỏng lạnh băng.
Hơi thở Tưởng Tích Tích ngày càng gấp gáp, tầm mắt ngày càng mơ hồ, đầu óc cũng dần trĩu nặng đến mức không còn nghe thấy âm thanh nào nữa. Ngay lúc thân thể Tưởng Tích Tích nghiêng dần xuống mặt đất thì đột nhiên có người ôm lấy lưng nàng ta. Tưởng Tích Tích ngã vào lòng Yến Nương, dùng hết sức lực để nói với nàng rằng: “Yến cô nương, thì ra linh hồn có thể nói… rất… rất dong dài…”
***
Yến Nương nắm lấy tay Tưởng Tích Tích và thổi hơi ấm vào đôi tay vốn đã lạnh ngắt đến đông cứng. Một luồng nhiệt lập tức tỏa rộng, tản dọc theo từng ngón tay của Tưởng Tích Tích và truyền đến mọi ngóc ngách trên cơ thể nàng ta.
Tưởng Tích Tích thoải mái rùng mình một cái, từ đầu đến chân đều cảm thấy ấm áp trở lại, ngay cả sương giá kết đọng trên tóc cũng hóa thành một luồng nhiệt khí bay lên không trung. Nàng ta chớp chớp mắt, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đoạn vừa cười vừa nói với Yến Nương: “Bây giờ thì tốt rồi, toàn thân thật dễ chịu”
Nhưng chỉ trong chốc lát, khuôn mặt Tưởng Tích Tích đột nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vàng nắm lấy tay Yến Nương và gấp gáp nói: “Nhân lúc còn nhớ rõ mọi chuyện, ta sẽ nói cho cô nương biết toàn bộ lời nói của bọn họ, nếu đợi hơn một khắc nữa thì ta sẽ quên sạch đấy. Ta vẫn chưa học được một nửa năng lực nhớ mãi không quên của đại nhân”
Yến Nương mỉm cười khúc khích và đáp: “Cô đừng vội, cứ từ từ nói cho ta biết là được. Cho dù cô không nhớ chính xác thì ta cũng có thể suy luận được phần nào”
Tưởng Tích Tích cảm thấy an tâm hơn, liền kể lại những lời vừa nghe được.
“Có một tiểu nha đầu, thoạt nhìn trạc tuổi với Tấn nhi. Cô bé nói rằng bản thân đã trốn khỏi phương Bắc để đến đây lánh nạn. Khi đi qua khu rừng, cha tiểu nha đầu đã yêu cầu cô bé đợi ở đây, sau đó ông ta bỏ đi một mạch cả đêm không về. Tiểu nha đầu đói bụng quá nên muốn vào rừng kiếm chút thức ăn, nhưng không ngờ lại rơi xuống đầm lầy này. Cô bé không biết đã ở đây bao lâu, cũng chẳng còn cảm thấy đói nữa, nhưng không muốn rời đi vì nghĩ rằng cha sẽ quay lại tìm mình”
“Có sáu người trông giống như binh lính, mặc một loại áo giáp mà ta chưa bao giờ nhìn thấy, thoạt nhìn không giống binh sĩ của Đại Tống ta. Họ nói rằng mình được tướng quân phái đến đây để điều tra tình hình địch, nhưng không ngờ lại lạc lối vào rừng và rơi xuống đầm lầy, không một ai sống sót. Họ nhờ ta báo cho người nhà họ biết tin và đến đây vớt xác, còn nói rằng bọn họ chính là thuộc hạ của tướng quân Lý Thành, nhà ở Lũng Châu, huyện Thiên Dương”
“Còn có một cặp vợ chồng già bị què chân kể rằng, trên đường về nhà, họ bị kẻ cướp sát hại, vứt xác xuống đầm lầy, toàn bộ bạc trên người đều bị cướp sạch. Họ nói rằng số tiền đó để dành cho con trai lấy vợ, nếu không còn bạc thì con trai sẽ trách cứ họ”
…
Tưởng Tích Tích nói liên miên dai dẳng một hồi, đến khi mặt trời lên cao thì cổ họng cũng khô khốc, lúc này mới phát hiện trong trí nhớ không còn chuyện gì nữa, bèn nuốt nước bọt và nhìn Yến Nương: “Ta đã nói hết những gì còn nhớ cho cô nương rồi. Dựa vào những lời các oan hồn kia, cô có phát hiện ra điều gì không?”
Yến Nương ngây người nhìn Tưởng Tích Tích, sau đó cau mày nhìn về phía đầm lầy và suy tư một hồi lâu, đoạn quay đầu nhìn thẳng vào mắt Tưởng Tích Tích và khẽ hỏi: “Những người kia hoặc là rơi xuống đầm lầy chết đuối, hoặc là bị kẻ khác sát hại và vứt thây, chẳng lẽ không còn kiểu chết nào khác sao?”
Tưởng Tích Tích cố hết sức đào bới trong đầu, sau đó suy sụp và lắc đầu với Yến Nương: “Không có! Nếu như có ai đó chết một cách kỳ quái thì chắc chắn ta sẽ nhớ rõ, nhưng chẳng có người nào chết bất thường cả”
Yến Nương hơi nhướng mày và nghi hoặc vặn hỏi: “Vậy bọn họ có nói ở dưới đầm lầy này có những gì không?”
“Có! Bùn lầy, xương cốt, da trâu và bò. Đúng rồi, còn có một chút vàng, bạc, ngọc trai, trâm cài tóc và trang sức bằng ngọc bích. Tất cả đều do những người đã chết ở đây lưu lại” Tưởng Tích Tích kể rõ mồn một với Yến Nương.
Nhưng khi nghe vậy, nàng càng khó hiểu hơn trước: “Ngoài những thứ này ra, không có cái gì khác sao?”
Tưởng Tích Tích lắc đầu thật mạnh: “Ta không nghe thấy”
Nhìn thấy sắc mặt ngày càng nghiêm túc của Yến Nương, Tưởng Tích Tích chậm rãi tiến lại gần và khẽ hỏi: “Yến cô nương, những chuyện này có gì bất thường à? Vì sao cô lại suy tư nghiêm túc đến vậy?”