Tân An Quỷ Sự

Chương 43: Ký dao

Chương Trước Chương Tiếp

“Từ từ,” Trình Mục Du đi theo phía sau hắn ta hỏi: “Ngươi nói tối hôm qua ngươi đã nhìn thấy gì?”Bỗng nhiên Vương Chi Du quay đầu lại, hai tay nắm chặt lấy tay áo của Trình Mục Du, ánh mắt ánh lên sự quỷ quái: “Nàng ấy nổi lên khỏi mặt nước, y phục ướt đẫm, cơ thể cũng trương lên vì bị ngâm trong nước” đột nhiên hắn che hai mắt lại, “Rắn, rắn, còn có một con rắn”

Trình Mục Du gỡ mạnh hai tay hắn ta đang che mắt xuống hỏi: “Rắn nào, ngươi nói rõ ra xem nào”

“Trên trán của nàng ấy bị khắc lên một con rắn…”

Nghe xong những lời nói điên khùng này của hắn, bỗng chốc Trình Mục Du không biết nên đáp lại thế nào. Cũng may lúc này Yến Nương bước lên phía trước, nhìn Vương Chi Du cười nói: “Chuyện trong mơ sao có thể là sự thật được? Người này đúng là gàn dở quá rồi”

“Ai nói đó là mơ?” Vương Chi Du hét lớn một tiếng khiến cho mấy người bên cạnh hoảng sợ. Hắn ta túm chặt cánh tay Yến Nương rồi xông ra bên ngoài, trong miệng lẩm bẩm vài lời khùng điên mà người khác không hiểu.

Ba người Trình Mục Du theo sát hai người họ, đi ra khỏi khách điếm thì phát hiện Vương Chi Du lôi Yến Nương đi thẳng tới tới bên hồ, phía sau bọn họ chính là Kinh gia đại trạch. Giờ phút này, tháp Phật ở giữa những tường viện đang tỏa ra ánh sáng chói lọi dưới hoàng hôn.

“Buông ra, ngươi kéo làm ta đau quá” Yến Nương không cần phải tốn nhiều sức lực đã gạt được cái tay đang tóm chặt lấy mình ra, bởi Vương Chi Du vừa nhìn thấy cái hồ đã ngơ ngác đi đến sát bên mép hồ, cho đến tận khi tà áo dài bị thấm nước thì mới dừng lại.

“Cả cuộc đời, Ký Dao chưa bao giờ được sống sung sướng,” hắn ta nhìn những làn sóng nước lấp lánh trên mặt hồ, trên mặt hiện lên một nụ cười khổ: “cha mẹ nàng ấy coi nữ nhi như cây rung tiền, luôn muốn cho nàng ấy đính hôn với một nhà giàu làm thiếp để đổi lấy chút sính lễ xa xỉ. Sau khi biết hai người chúng ta yêu nhau, Ký Dao đã lập tức bị nhốt trên gác mái, không cho ăn cơm. Ngày nào cha mẹ nàng ấy cũng tới nhà ta chửi chó mắng mèo, làm loạn lên khiến cho mẫu thân ta sợ tới mức cả ngày không dám bước ra khỏi cửa. Sau ba ngày, Ký Dao nhảy từ trên gác mái xuống, ngã gãy một chân, nhà giàu kia thấy nàng ấy bị tàn phế thì ngay hôm sau đã cho bà mối tới để hủy hôn sự. Cha mẹ nàng ấy cũng nhìn thấy sự cương quyết của nàng ấy nên không dám làm trái ý nguyện nàng ấy nữa mà đành miễn cưỡng đồng ý cho con gái đính hôn với ta. Cái ngày bà mối nói cho ta cha mẹ nàng ấy đã nhận lời mối hôn sự này, ta cảm giác mình vui sướng như muốn bay lên. Tuy rằng cái giá phải trả rất lớn nhưng kết quả lại rất viên mãn. Ta đã thề sẽ dành cả đời để yêu thương nàng ấy, rồi còn phải tìm kiếm danh y trong thiên hạ trị bệnh cho nàng ấy nữa. Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày ta lại phải chạy bộ đến tận biên giới Đại Tống cũng chỉ để đi tìm nàng ấy”

Ánh hoàng hôn dần trở nên ảm đạm, ánh sáng trên mặt nước cũng dần lui đi, tựa như đôi mắt đầy tuyệt vọng của Vương Chi Du.

“Lần cuối cùng ta nhìn thấy nàng ấy là ở hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu hai năm trước. Khi đó chúng ta đã đính hôn, theo quy định thì không thể gặp mặt lúc riêng tư. Ta biết nàng ấy thích xem hoa đăng, nên hội đèn lồng còn chưa bắt đầu đã sớm đợi ở nơi đó chỉ vì muốn cách đám đông nhìn nàng một cái. Ngày đó, Ký Dao rất đẹp, nàng ấy mặc một bộ váy màu xanh nhạt, giống vị cô nương này” hắn ta si mê nhìn Yến Nương, cứ như nàng đã biến thành người phụ nữ hắn ta luôn luôn hướng về, “Ta nhìn vào mắt nàng ấy, cảm thấy đôi mắt nàng ấy còn sáng hơn cả vì sao trên trời. Ánh mắt đó chiếm trọn tâm trí ta khiến cho cả đời này ta cũng không thể nào quên được” Vương Chi Du cười, dường như hắn ta đã hoàn toàn đắm chìm vào trong giấc mộng của chính mình, vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh lại.

“Sau đó thì sao?” Trình Mục Du không kìm được cắt ngang hồi ức của hắn.

“Sau đó?” Vương Chi Du ngây ra một lúc, dường như vừa mới tỉnh táo lại mà lắc đầu, sắc mặt của hắn ta tái mét, giống như có thể ngất đi bất cứ lúc nào, “Không thấy nàng ấy đâu nữa”

“Không thấy?”

“Cô gái đi cùng hôm đó nói nàng ta và Ký Dao bị người ta chen lấn nên tách nhau ra, sau đó thì chẳng thấy nàng đâu nữa. Thời gian đó trên trấn có xuất hiện vài người từ nơi khác đến, cho nên bọn họ đều nói rằng Ký Dao đã bị những người đó đưa đi”

“Vì thế nên mấy năm nay ngươi mới đi tìm kiếm trên khắp đất nước sao?” Giọng nói của Trình Mục Du thay đổi, mang theo sự đồng cảm và cả một chút kính nể.

Vương Chi Du nở nụ cười, trong nụ cười còn có cả nước mắt. Hắn ta nhìn Trình Mục Du nói: “Ngài biết không? Mấy hôm trước không ngờ ta lại gặp mấy người xứ người kia trên phố, bọn họ…” Hắn ta che mặt nhưng không ngăn được tiếng cười vẫn cứ bật ra khỏi kẽ ngón tay: “bọn họ chẳng phải con buôn gì cả, cũng chưa bao giờ gặp Ký Dao. Hóa ra mấy năm tìm kiếm này của ta không khác nào lấy giỏ tre múc nước, ha… ha ha…”

“Nói xem tối qua đã xảy ra chuyện gì đi!” Yến Nương thản nhiên nói.

“Hôm qua ta đi mua bầu rượu, vừa uống vừa đi trên đường, không biết thế nào mà đi tới được nơi này. Ta ở bên hồ, đang ngủ thì bị nước mưa làm cho tỉnh lại, lúc ấy đã là đêm khuya rồi. Nhìn mặt hồ đầy gợn sóng, đột nhiên ta cảm thấy cực kỳ đau khổ, nằm gục ở bên hồ khóc lớn. Đúng lúc này, hồ nước đột nhiên rung động, từ giữa chia ra làm hai nửa. Ta nhìn thấy Ký Dao đứng ở giữa dòng nước, nàng như đang khóc và muốn nói với ta điều gì đó. Nếu không phải trên trán nàng ấy có con rắn đen tà ác kia thì có khi ta còn cho rằng nàng ấy đã biến thành tiên trên trời, xuống thế gian an ủi một cái xác không hồn là ta”

“Nàng ấy đã nói gì với ngươi?” Yến Nương nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của hắn ta, khẽ giọng hỏi.

“Ta không nhớ được, lúc ấy đầu ta rất đau, cứ như sắp nổ tung đến nơi vậy. Không phải, hẳn là ta đã nghe được lời nàng ấy nói rồi, nhưng bởi vì say rượu nên khi tỉnh lại đã quên hết. Ta chỉ nhớ rõ bản thân mình đã lao vào trong nước, ra sức mà bơi về phía nàng ấy, nhưng cho đến tận khi cả tay và chân ta đều tê rần thì dường như vẫn không di chuyển được tý nào, còn Ký Dao thì vẫn cách ta tầng tầng hồ nước, ta sẽ không bao giờ đến được chỗ nàng ấy. Ta cho rằng mình sẽ chết ở trong hồ này nên thôi không vùng vẫy nữa, ta nghĩ đây là kết quả tốt nhất đối với ta và với cả Ký Dao. Nhưng có hai người dân đi ngang qua trấn phát hiện ra ta, bọn họ cứu ta lên, sau đó đưa ta về nhà” Hắn ta ôm mặt, tiếng nói đang nhỏ dần dần hóa thành tiếng rống giận cùng rít gào: “Vì sao lại muốn cứu ta? Ta đã sống đủ rồi, hãy để cho ta đi theo nàng ấy đi” Hắn ta vừa dứt lời thì lao ra hồ nước. Nhưng Sử Phi và Sử Kim là người như thế nào chứ? Làm sao có thể để một người tự sát trước mặt mình được? Hai huynh đệ một trái một phải kéo tay Vương Chi Du, lôi hắn ta lên bờ.

“Đồ nhu nhược,” Yến Nương từ đằng sau đi đến bên cạnh Vương Chi Du, tà váy quét vào mặt hắn nói, “chưa kể đến việc trong nhà còn có mẹ già chờ ngươi phụng dưỡng, đến bây giờ ngay cả nguyên nhân cái chết của Ký Dao cũng chưa được làm sáng tỏ mà ngươi đã muốn từ bỏ tính mạng cho xong chuyện sao?” Nàng ngồi xổm xuống, túm lấy cằm Vương Chi Du, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Chết là chuyện dễ dàng nhất trên đời này, nhưng cũng là việc vô ích nhất. Chẳng lẽ ngươi không muốn biết ai đã khắc con rắn kia lên trán nàng ấy sao?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)