“Ýcủa đại nhân là đầm lầy có thể giữ cho thi thể nguyên dạng? Cho dù thời gian đã trôi qua mấy trăm năm?” Tưởng Tích Tích cuối cùng cũng ngộ ra được ý trong lời nói của hắn, có điều lúc này, nàng ta càng không thể hiểu nổi: “Cũng chẳng qua chỉ là một vũng bùn lầy mà thôi, sao có thể thần kỳ như vậy chứ?”“Bởi vì người xưa cho rằng đầm lầy là lối vào một thế giới khác, ở nơi đó, vừa không thể sinh cũng không thể chết, vì vậy thi thể sẽ không phân hủy, vĩnh viễn…” Yến Nương nhìn chằm chằm Tưởng Tích Tích và nói ra mấy chữ này, ánh mắt của nàng rất lạnh lẽo, giọng điệu cũng trầm thấp ngay thẳng. Tưởng Tích Tích dường như bị đôi mắt đen đó hút vào, đặt mình vào trong một đầm lầy ẩm ướt và âm u lạnh lẽo. Nàng vẫn còn nhớ cái cảm giác bị nó nuốt chửng, khoảnh khắc đó, dường như tất cả hy vọng đều đã bị nó hút sạch, tâm trí cô ngập trong bóng tối vô tận, cơ thể mệt đến mức giống như bị gài đầy khối sắt, mệt mỏi đến cực điểm, thậm chí đến sức lực để bước vào ánh sáng cũng không có.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ chủ quan không thể tự thoát khỏi, một cơn gió đột nhiên quét qua cửa sổ, ngọn nến trên bàn cố gắng chống đỡ một hồi, cuối cùng vẫn không chống cự được sự tập kích của cơn gió thu, sau khi lay động mấy cái liền hoàn toàn bị dập tắt, chỉ còn lại một chút khói đen đang từ từ bay lượn trong không trung.
Tưởng Tích Tích vội vàng đi thắp nến nhưng lại bị Yến Nương ngăn lại: “Ta mệt rồi, đại nhân và cô nương cũng về phòng đi, ngày mai ta còn muốn đến đầm lầy đó xem một chút nữa”
Nghe thấy được trong giọng nói của nàng quả thực có vẻ mệt mỏi, Trình Mục Du và Tưởng Tích Tích đều có chút lo lắng, có điều suy nghĩ lại, họ lại cảm thấy sự lo lắng này quá thừa thãi rồi, hơn nữa Yến Nương đã mở cửa và làm động tác tiễn khách, hai người đành phải bước ra ngoài cửa. Tưởng Tích Tích bước qua bậc cửa, Trình Mục Du đột nhiên lại quay đầu lại: “Yến cô nương, một trăm người triều Hán kia rốt cuộc là vì sao lại chết?”
Yến Nương cười nhạt một tiếng: “Tàn tật, phạm tội, thông dâm, thậm chí bệnh tật cũng đều có thể là nguyên nhân giết chết bọn họ, càng là nơi phong tục không được khai hóa thì lại càng không dung nạp sự tồn tại của những người ‘khác biệt’ mình. Đầm lầy kia của thành Tấn Dương rất có thể chính là bãi tha ma của mấy trăm năm trước, vì vậy những người đó mới bị vứt ném vào đó một cách tùy ý”
Bước ra khỏi của phòng của Yến Nương, trong lòng Tưởng Tích Tích có nhiều cảm xúc lẫn lộn, nàng ta nhìn góc nghiêng của Trình Mục Du, chậm rãi nói: “Đại nhân, khác biệt với người khác, chẳng lẽ là tội sao?”
Trình Mục Du không trả lời, nhưng Tưởng Tích Tích có thể cảm nhận được bước chân của hắn rõ ràng là nặng nề hơn rất nhiều.
***
Vào rạng sáng ngày hôm sau, Yến Nương và Tưởng Tích Tích cùng đến khu rừng bạch dương trên sườn núi. Dưới sự chiếu rọi của nắng sớm, đầm lầy cực lớn trong rừng này cuối cùng cũng lộ diện hoàn toàn trước mặt hai người: Nó rộng tới bảy tám mẫu, phía trên đôi chỗ có mọc mấy đám cỏ xanh biếc, nhìn qua bên kia, những cây bạch dương cao lớn ở phía đối diện đều trở nên nhỏ bé, giống như những sợi lông măng trên má của người khổng lồ, phát ra âm thanh “rì rào” theo gió.
Tưởng Tích Tích nhìn đầm lầy rộng lớn trước mặt, kinh ngạc đến mức miệng không ngậm lại được: “Yến cô nương, xem ra hôm qua ta tốt số thật, không ngờ lại có thể thoát khỏi tai nạn ở trong đây, chỉ là đầm lầy lớn như vậy, thật sự không biết bên trong chôn vùi xương cốt của bao nhiêu người và côn trùng thú dữ”
Yến Nương nheo mắt nhìn về phía trước: “Có vẻ như đại tẩu nhà họ Trình nói không sai, có đầm lầy như vậy bảo vệ, khói lửa chiến tranh quả thực khó có thể cháy lan vào thôn Kinh Môn, chả trách thôn này có lịch sử lâu đời như vậy, thì ra là có bức bình phong thiên nhiên này che chở bảo vệ nó”
“Nhưng một vùng rộng lớn như vậy, đừng nói đến việc chúng ta không vào được, cho dù là có thể vào thì nên bắt đầu tìm từ chỗ nào chứ” Tưởng Tích Tích nhìn vùng đầm lầy lớn đen ngòm trước mặt, nàng ta thật sự không hiểu được rốt cuộc Yến Nương muốn bắt đầu từ chỗ nào.
Yến Nương liếc nàng một cái: “Muốn tìm thi thể đương nhiên là không dễ, có điều, nếu là gọi hồn thì cũng không khó”
Tưởng Tích Tích sửng sốt, trợn to hai mắt: “Gọi hồn? Ban ngày ban mặt như thế này mà cô nương lại muốn gọi hồn?” Mặc dù nàng ta biết Yến Nương cực kỳ thông thạo thuật Âm Dương, nhưng nghe nàng nói như vậy, nàng ta vẫn không khỏi cảm thấy có chút hoảng sợ.
Yến Nương mỉm cười: “Tưởng cô nương sợ rồi sao?”
Tưởng Tích Tích ngẩng đầu lên, nén tất cả nỗi sợ hãi vào trong lòng, nói trên miệng: “Điều cổ quái nào mà ta chưa từng thấy chứ, nếu cô nương muốn gọi hồn, ta sẽ ở một bên giúp đỡ, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì gây cản trở”
Yến Nương lại vui vẻ: “Cô nương là nữ hào kiệt, đương nhiên ta biết, có điều cũng không cần cô làm gì, cô chỉ cần yên tĩnh đứng bên cạnh ta là được, nghe những cô hồn kia nói ra những chuyện lịch sử đầy máu và nước mắt của họ là được, người chết cũng đã lâu rồi, khó tránh khỏi việc sẽ trở nên nhiều lời, hơn nữa, còn sẽ dài dòng nói đi nói lại về nguyên nhân cái chết của mình, cô nương lượm nhặt ý trọng điểm mà nghe, những thứ khác không cần để tâm, ta chỉ muốn biết, rốt cuộc trong đầm lầy này đã xảy ra chuyện gì mà thôi”
Nàng nói rất nhẹ nhàng nhưng Tưởng Tích Tích nghe thấy, da đầu lại có chút ngứa ran, thì ta hôm nay Yến Nương bảo mình đến đây là muốn mình chắt lọc và tổng kết ngôn từ, chỉ có điều, đối tượng của buổi nói chuyện này không phải là ai khác mà chính là những hồn ma oan khuất đã chết ở nơi này.
Tưởng Tích Tích hít sâu mấy hơi, ưỡn ngực ngẩng đầu nói: “Cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của cô đâu, chuyện mà cô căn dặn ta sẽ ghi lại toàn bộ”
Yến Nương hài lòng gật gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng quẹt qua eo, trên tay liền có thêm một chiếc kim đồng, nàng nhẹ nhàng ném chiếc kim đồng lên không trung, chiếc kim đó đứng vững trong không khí mà không động đậy nữa. Yến Nương giơ tay phải ra, năm ngón tay đặt phía dưới chiếc kim đồng như tòa sen, tuy rằng lòng bàn tay nàng không chạm vào kim đồng nhưng lại trông có vẻ như đang cầm nó.
Ngay lập tức, nàng niệm vài câu thần chú, nói xong, một đường ánh sáng trắng như bạc tỏa ra từ đầu kim, bao quanh lấy cả cây kim đồng vào trong đó, cùng lúc này, cây kim đồng lại bắt đầu rung nhẹ, ánh sáng bao bọc lấy thân kim cũng từng đường từng đường tỏa ra phía xa, giống như sóng biếc trên mặt sông.
Thấy vậy, Yến Nương chậm rãi rút tay ra, hai mắt nhắm chặt, đôi môi anh đào khẽ mở, một ca khúc du dương mà ai oán phát ra từ miệng nàng. Lần đầu nghe thấy có vẻ nhỏ như tiếng muỗi kêu, không lâu sau, âm thanh này càng lúc càng kỳ ảo, trong veo, cả núi rừng như chuyển động uốn lượn. Từng ngọn cây, từng đám cỏ như đều đắm chìm trong tiếng hát của nàng, cực kỳ bi thương, nhìn thấy mà đau lòng.
Nàng hát như thế này: “Cỏ vang rau bợ đầy lá, cây bạch chỉ mọc lên, con đường qua Lư Giang, thảm thực vật rậm rạp, đứng tựa ao đầm nhìn ra xa, ngựa đen nối đuôi nhau, nhiều xe ngựa nhất tề xuất phát, mặt hồ lớn phẳng lặng, trên có lá bạch dương, mắt xa ngàn dặm, trái tim tan nát, linh hồn trở về, linh hồn trở về…”
Tưởng Tích Tích đứng phía sau Yến Nương, trái tim cô như bị một bàn tay to lớn và lạnh lẽo nắm lấy, trong lòng tràn đầy những thê lương và thăng trầm bể dâu không tương xứng với tuổi tác của nàng ta, trong đầu chợt nhớ đến câu chuyện mà Yến Nương kể ngày hôm qua, nhất thời gan mật đều run rẩy, muốn rơi nước mắt.
Đang âm thầm đau lòng, trong đầm lầy đột nhiên ‘ùng ục’ một tiếng, một vài bong bóng nổi lên.