“Tấn nhi, con đang nói chuyện với ai thế?” Một bàn tay đột nhiên đặt lên vai cậu, Tấn nhi giật mình, cậu quay đầu lại, nhìn thấy Sầm Nam Anh đang cầm một bát canh nóng, nhìn mình với vẻ ngạc nhiên“Thẩm, hạt đậu này… trên hạt đậu này có hình mặt người” Tấn nhi vội vàng đưa hạt đậu xanh đó đến trước mặt Sầm Nam Anh và chỉ cho nàng ta xem khuôn mặt kỳ lạ trên đó.
Sầm Nam Anh nhìn chằm chằm vào hạt đậu xanh một lúc, sau đó đưa mắt nhìn sang khuôn mặt của Tấn nhi, có điều lúc cô xoay mặt qua, trong lòng Tấn nhi đã trở nên u ám, bởi vì ánh mắt nàng ta nhìn mình mang theo vẻ hoảng sợ, cùng lúc đó, nàng ta lại lại đưa một tay áp lên trán cậu: “Tấn nhi, có phải con bị sốt rồi không? Sao lại nói ra những lời nhảm nhí vậy?”
Nàng ta không nhìn thấy nó.
Tấn nhi thầm than vãn một tiếng trong lòng, hiện tại cậu đã không còn kinh sợ khi thấy chuyện quái dị nữa, có điều, khi trải qua một lần nữa vẫn có chút buồn lòng.
Để không bị Sầm Nam Anh hiểu lầm, cậu thu lại sự thất vọng trên khuôn mặt, miễn cưỡng nhếch miệng cười: “Tấn nhi đùa với thẩm thôi, thẩm tưởng thật sao?”
Sầm Nam Anh hít sâu một hơi, kéo lấy tay cậu đi về phía trước: “Đứa nhóc này, thật sự đã dọa sợ ta rồi, đi, chúng ta nhanh trở về thôi, canh nguội rồi sẽ không ngon nữa”
Tấn nhi ngoan ngoãn đi theo nàng ta về phía trước, tay còn lại giấu hạt đậu mặt người vào sâu trong túi, sợ sẽ làm mất nó.
***
Yến Nương mặc quần áo xong, lười biếng ngồi dậy khỏi giường, cười nói với Tưởng Tích Tích đang đứng bên cạnh: “Được rồi, cô cũng đã kiểm tra thân thể của ta như lời Trình đại nhân nói rồi, hiện tại có thể yên tâm rồi chứ?”
Tưởng Tích Tích gật đầu, hướng ra phía cửa mà gọi: “Đại nhân, Yến cô nương đã mặc y phục xong, ngài có thể vào rồi”
Vừa dứt lời, Trình Mục Du liền đẩy cửa bước vào, bước nhanh đến bên giường, nhìn Tưởng Tích Tích và hỏi: “Không bị thương? Không sưng? Ấn vào xương cũng không đau?”
Tưởng Tích Tích trải hai tay ra: “Ta đã kiểm tra kỹ càng theo lời của đại nhân rồi, nhưng quả thực không nhìn ra có gì khác thường, hơn nữa Yến cô nương cũng không cảm thấy đau, xem ra không có trở ngại gì lớn”
Yến Nương vén tóc phía sau ra trước ngực, nghịch nghịch bím tóc, lẩm bẩm nói: “Ta đã nói là không sao rồi, chẳng lẽ có chuyện gì mà ta lại có thể không tự phát hiện ra sao?” Nói đến đây, ngón tay đang nghịch bím tóc của nàng đột nhiên bất động, hai mắt cũng nhìn chằm chằm ngọn lửa ngày càng yếu ớt trên chân đèn không chớp mắt, trong miệng lải nhải: “Nhưng đầm lầy đó… thực sự có chút cổ quái, Sầm Nam Anh nói đã không ít người chết ở trong đầm lầy đó, nhưng từ xưa đến nay chiến loạn không ngừng, chỗ nào mà không chết được? Tại sao lại cứ vòng đến đây chứ?”
Nghe vậy, Trình Mục Du cũng nhíu chặt mày: “Ngay cả cô nương cũng cảm thấy kỳ quái, có thể thấy khu rừng này thật sự có gì đó cổ quái, chỉ là rốt cuộc ở đó cất giấu vật gì? Ngay cả cô nương cũng không phát hiện ra?”
Khi đang nói chuyện, ngọn nến trên bàn bỗng nhiên dao động, ánh lửa lóe qua trên khuôn mặt mấy người khiến Tưởng Tích Tích kinh động cầm lấy kiếm chạy đến bên cửa sổ, thò đầu ra nhìn xuống dưới kiểm tra.
“Tưởng cô nương cũng không cần đa nghi như vậy, chỉ là một cơn gió đêm mà thôi” Yến Nương đứng dậy, thân hình mảnh mai dựa vào bàn, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trình Mục Du, nói từng chữ một: “Có điều, đầm lầy quả thực rất tà tính. Vào thời Tiền Tấn, thành Tấn Dương đã xảy ra một vụ nghi án, hai huynh đệ nhà nông đã phát hiện ra một bộ thi thể khi đang đào than bùn ở đầm lầy. Người chết là một người đàn ông trông giống như vừa mới qua đời. Lông mi, râu và nếp nhăn trên cằm vẫn còn rõ ràng, thậm chí chiếc mũ da vẫn còn nguyên vẹn, trông có vẻ như vừa mới chết cách đây không lâu. Thế là, hai huynh đệ đã báo với quan phủ về chuyện này, sau khi người của quan phủ tới, lại liên tục đào ra được hơn một trăm thi thể trong vũng bùn, đám người này hình dạng và màu da khác nhau, có nam có nữ, có người lớn trẻ em, mỗi một thi thể đều giống như thi thể người đàn ông kia, da, ruột, nội tạng, móng tay, tóc thậm chí là đồ vật còn sót lại ở vùng bụng đều được bảo quản nguyên vẹn. Trong phút chốc phát hiện ra nhiều thi thể như vậy, đương nhiên quan phủ vô cùng chú trọng, thậm chí đến triều đình cũng kinh động, Lý Khắc Dụng phái lực lượng hùng hậu đến liên tục tra thám trong thành Tấn Dương mấy ngày, thế nhưng vẫn không tìm được nghi phạm. Cuối cùng, vẫn là con trai của Lý Khắc Dụng – Lý Tồn Húc đã phát hiện được những kẽ hở trong những thi thể này, mới có thể phá được án này trong một lần hành động”
Ánh mắt của Trình Mục Du tập trung vào khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của Yến Nương, nhẹ giọng nói: “Kẽ hở? Chẳng lẽ tất cả thi thể đều có đặc trưng giống nhau? Nguyên nhân tử vong giống nhau? Bị thương bởi cùng một lưỡi dao sắc bén? Hay là có hình dáng tướng mạo giống nhau?”
Yến Nương mỉm cười, duỗi ra một ngón tay khẽ lắc lắc về phía hắn: “Đại nhân đoán sai rồi, đều không phải?”
Tưởng Tích Tích là người có tính nóng vội, nghe đến đây, nàng ta không thể kiên nhẫn nổi nữa, bước qua kéo lấy tay Yến Nương xuống: “Yến cô nương, cô đừng cố làm ra vẻ thần bí nữa, mau nói đi, ta đã đợi nghe này”
Yến Nương lại cười: “Kẽ hở mà Lý Tồn Húc phát hiện ra không phải nằm ở thi thể, mà nằm ở quần áo bọn họ mặc trên người”
Tưởng Tích Tích nhướn mày: “Quần áo?”
“Ừ, y phục mà tất cả mọi người mặc lại đều không phải là kiểu quần áo thời đó, mà là khúc cư thâm y* với dây đai thắt và ống tay áo rộng”
(*) Khúc cư thâm y: Trang phục cổ xuất hiện từ thời Tần, sau đó mất tích đến thời Tống mới xuất hiện lại, thịnh hành nhất vào thời Hán.
“Khúc cư thâm y, dây đai thắt và ống tay áo rộng…” Trình Mục Du cúi đầu lẩm bẩm mấy chữ này, một lúc sau, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vẻ không thể tin nổi: “Đây là… đây là đặc trưng của quần áo trang sức triều Hán”
Nhìn thấy hắn lập tức đoán ra được bí ẩn trong đó, Yến Nương gật gật đầu với vẻ hài lòng, nhướn mày cười nói: “Không sai, quần áo trang sức mang tính biểu trưng của triều đại nhà Hán chính là thâm y, thâm y là trường sam** kiểu ống thẳng, may khâu thượng y và hạ y lại với nhau thành một mảnh liền quấn lấy cơ thể, cắt phân ra nhưng trên dưới được khâu lại với nhau. Nói một cách thông tục chính là thượng y và hạ y được nối với nhau, dùng các loại vải khác màu làm đường viền, đặc điểm của nó là khiến không để lộ thân thể”
(**) Trường sam: những bộ trang phục có thượng y dài, che phủ phần hạ y.
“Nhưng vừa nãy cô nương nói là sự việc của thời Tiền Tấn, hơn nữa… hơn nữa những các xác kia vẫn còn được bảo quản nguyên vẹn…” Hắn hít sâu một hơi, đột nhiên nói: “Chẳng lẽ là đầm lầy?”
“Chỉ mới một chút mà đại nhân đã nhìn thấu, thực sự khiến người khác bái phục” Yến Nương thấy Trình Mục Du đã hiểu thấu, che miệng ngáp nhẹ, lấy một quả táo trong chiếc khay trên bàn bỏ vào miệng nhai từ tốn.
“Đại nhân, Yến cô nương, hai người rốt cuộc đang nói gì vậy, sao ta lại nghe không hiểu chứ? Cái gì mà đầm lầy, cái gì mà y phục triều Hán, đây đều là những thứ gì vậy, hơn nữa rốt cuộc hung thủ là ai? Rốt cuộc tên Lý Tồn Húc kia phá án thế nào?” Nhìn thấy hai người kia, một người thì ăn táo với vẻ buồn chán, một người lại trầm tư nhìn ngọn nến tàn, Tưởng Tích Tích càng mơ hồ, nàng ta không hiểu giữa mấy chuyện này rốt cuộc có liên quan gì với nhau, nhưng Trình Mục Du trông có vẻ như đã hiểu thấu mọi chuyện.
“Những xác chết đó đều là người mấy trăm năm trước rồi, mà sở dĩ thi thể có thể được bảo quản nguyên vẹn như vậy đều là nhờ đầm lầy đó” Trình Mục Du nhìn Tưởng Tích Tích, nói một cách xa xăm.