Tân An Quỷ Sự

Chương 427: Hạt đậu

Chương Trước Chương Tiếp

“Lâu không xuống giường vận động, cơ bắp và mạch máu sẽ căng cứng, da sẽ không đủ đàn hổi, cứ kéo dài như vậy cũng không phải cách hay” Trình Mục Du nói“Không chỉ vậy, tâm trạng của phụ thân cũng càng ngày càng tệ, vô cùng cáu kỉnh, động một tí là nổi nóng, cả ngày ngồi trong phòng không muốn gặp người khác, khác hẳn dáng vẻ lúc trước” Muội muội của Trình Khải Sơn là Trình Dụ Mặc ở một bên nói xen vào.

Nghe nói bệnh tình của Trình Quốc Quang nghiêm trọng hơn tưởng tượng, Trình Mục Du cũng có chút lo lắng, hắn đứng dậy: “Ta đi thăm ông ấy trước, theo lý mà nói bong gân thông thường sẽ không nghiêm trọng như vậy”

Trình Khải Sơn vội vàng kéo hắn ngồi xuống: “Phụ thân ngủ sớm rồi, ngày mai qua thăm cũng không muộn, đường huynh, các huynh đã đi đường cả ngày trời, nhất định cũng mệt rồi, ta đã bảo người dọn dẹp xong phòng rồi, các huynh ăn cơm xong rồi hôm nay đi nghỉ sớm một chút” Vừa nói, hắn ta gắp một miếng thịt đặt vào trong đĩa của Tấn nhi, nói với cậu với vẻ thương yêu: “Mau ăn đi, trẻ con đang tuổi lớn, không thể để đói được”

Tấn nhi nhận lệnh bèn không khác sáo nữa, ăn từng miếng lớn, Trình Khải Sơn nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của cậu, miệng khen ngợi: “Đôi mắt của đứa trẻ này rất sáng, thể hiện sự thông minh, có mấy phần giống với đường huynh lúc nhỏ”

“Theo ta thấy thì Tấn nhi này giống mẹ nó hơn một chút” Sầm Nam Anh – thê tử của Trình Khải Sơn bưng hai khay điểm tâm lên, đặt bên cạnh Tấn nhi, véo nhẹ lên khuôn mặt phúng phính của cậu một cái rồi quay sang cười nói với Tưởng Tích Tích đang ngồi đối diện: “Tưởng cô nương cũng đã lớn hơn rất nhiều, lúc trước gặp cô, cô mới cao hơn chiếc bàn này một chút, chỉ là…” Cô nhìn về phía Yến Nương đang ngồi bên cạnh Tưởng Tích Tích, quan sát đánh giá nàng từ đầu đến chân một lượt: “Vị cô nương này thì mới gặp lần đầu, không biết nên xưng hô thế nào?”

Yến Nương đứng dậy hành lễ: “Ta chỉ là hàng xóm của Trình đại nhân, tẩu tẩu gọi ta là Yến Nương là được”

Sầm Nam Anh chống cằm nhìn Yến Nương, trong mắt tràn đầy tò mò: “Chỉ là hàng xóm?”

“Vừa nãy bọn ta tình cờ gặp Yến cô nương ở trước cổng thôn, lo rằng đêm tối đường khó đi bèn mời nàng ấy đến đây ở tạm một đêm” Trình Mục Du giải thích với Sầm Nam Anh.

“Ồ ồ, chỉ vậy thôi à, có vẻ như ta đã nghĩ nhiều rồi” Sầm Nam Anh vừa nói vừa chuyển một bát bánh rán đến bên cạnh Tấn nhi: “Tấn nhi, ăn nhiều một chút, sau này cao lớn giống cha con”

“Tẩu tẩu, tại sao trong rừng gần đây lại có đầm lầy lớn như vậy? Vừa nãy mấy người bọn ta suýt chút nữa đã gặp nguy hiểm ở đó” Yến Nương đặt đũa trong tay xuống, hỏi Sầm Nam Anh.

Sầm Nam Anh ngồi xuống bên cạnh Tấn nhi: “Thôn Kinh Môn này của bọn ta đã được lập nên trong vùng núi hẻo lánh này từ triều trước, nghe nói đã tồn tại mấy trăm năm rồi. Nơi đây được bao quanh bởi những ngọn núi, trên núi toàn là rừng bạch dương, vừa cao vừa rậm rạp, bao bọc lấy cả thôn trong đó, vô cùng kín đáo, vì vậy lúc chiến loạn thôn Kinh Môn này cũng không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh loạn lạc. Mọi người an cư lạc nghiệp tại đây, mặc dù không được đầy đủ sung túc nhưng ai cũng không muốn rời khỏi đây. Nếu nói thì chỉ có một điểm không tốt, đó chính là đầm lầy lớn trong rừng kia, người không quen thuộc địa hình thường đi rồi ngã xuống đó, đến xương cốt cũng không tìm được. Có điều, để thuận tiện đi lại người trong thôn đã xây đắp một con đường trong rừng, chỉ là mọi người lần đầu đến, trời lại tối nên không nhìn thấy con đường nhỏ đó mà thôi”

“Nói như vậy, đã có không ít người chết trong đầm lầy đó rồi?”

“Trước đây thì nhiều nhưng mấy năm gần đây không nghe nói nữa, có điều cũng không biết được, cô nương, cô nghĩ xem, nếu người qua đường đi lạc vào rừng và rơi xuống thì cũng không ai biết người đó đã đi đâu? Đến tìm kiếm cũng không biết tìm ở đâu, không phải sao?” Sầm Nam Anh vừa nói lại vừa gắp một miếng nấm bạch ngọc đặt vào đĩa của Tấn nhi.

Tấn nhi nhét nấm vào trong miệng, nhai vài lần rồi nuốt xuống, mỉm cười thỏa mãn và nói với Sầm Nam Anh: “Thẩm thẩm, con no rồi, chỉ là miệng hơi khô, muốn uống chút canh giải khát”

Sầm Nam Anh nhanh chóng đứng dậy: “Có canh củ ấu, mùa này uống có thể giải khát, để thẩm đi lấy cho con”

Đang nói, nàng ta liền đi về phía cửa, Tấn nhi xuống ghế đi theo sau nàng ta suốt dọc đường: “Thẩm, con tự bưng được rồi” Cậu cứ như vậy mà đi theo Sầm Nam Anh ra khỏi nhà trước, dọc theo hành lang đến phòng bếp ở hậu viện, vừa bước vào mấy bước liền cảm thấy bên trong ngột ngạt khó chịu, cộng thêm khói trắng bốc lên nghi ngút trong bếp, không nhìn rõ gì cả nên chỉ đành lùi ra ngoài cửa, đợi Sầm Nam Anh ra.

Một mùi thuốc đắng bay ra từ trong bếp, Tấn nhi bị sặc, vội vàng bịt mũi miệng lại và bước sang bên cạnh mấy bước, bên tai lại nghe thấy tiếng Sầm Nam Anh đang căn dặn người hầu thời gian sắc thuốc và những dược liệu cần thiết phải thêm vào, cậu biết đó chính là thuốc của bá tổ phụ, trong lòng lập tức có chút buồn.

Trong ký ức, mặc dù bá tổ phụ lớn hơn tổ phụ mấy tuổi nhưng thân thể khỏe mạnh, nụ cười hào sảng, chuyện gì cũng muốn tự mình đảm đương, thích nói cười, thích chơi đùa như những thanh niên trẻ tuổi. Hơn nữa, mỗi lần nhìn thấy mình, bá tổ phụ đều sẽ bế mình trên tay, chạy mấy vòng trong sân cho đến khi cậu cười xin tha mà ông ta vẫn chưa thở hổn hển.

Nhưng bây giờ…

Tấn nhi nhìn về phía tầng gác tối om bên cạnh, mắt lại rưng rưng.

Đột nhiên, một khuôn mặt người xuất hiện trên giấy dán cửa sổ, ánh mắt trống rỗng, dường như cũng đang nhìn về phía cậu bên này, Tấn nhi nhìn thấy mà nổi da gà sau lưng. Thế nhưng chỉ trong chốc lát, khuôn mặt đó lại không thấy nữa, phía sau giấy dán cửa sổ lại một mảng tối đen như mực, không nhìn thấy gì nữa.

Cơ thể căng thẳng của Tấn nhi từ từ thả lỏng, cậu cúi đầu, suy nghĩ xem thứ mình nhìn thấy vừa rồi rốt cuộc là gì, là bá tổ phụ sao? Chẳng lẽ ông ta bị đánh thức nên mới ngồi dậy xem xem dưới lầu đã xảy ra chuyện gì?

Cậu vừa nghĩ vừa xoay xoay đế giày trên đất, xoay được một lúc thì đột nhiên cảm thấy dưới chân vừa trơn vừa cộm giống như giẫm lên trên vật gì đó. Tấn nhi nhấc chân lên thì nhìn thấy trong kẽ hở gạch phía dưới có giắt một hạt đậu xanh, cậu lắc lắc đầu định đứng dậy lại sững người bất động, cơ thể cong xuống một góc nghiêng, ánh mắt dán chặt vào hạt đậu, không dám rời mắt chút nào.

Trên hạt đậu đột nhiên hiện lên một khuôn mặt người, lông mày, mắt, mũi, miệng đều rõ ràng, ‘nó’ nhìn thấy Tấn nhi đang nhìn mình chằm chằm, đột nhiên con ngươi đảo đảo, miệng há to như đang nói gì với cậu.

Như bị quỷ ám, Tấn nhi nhặt hạt đậu lên, từ từ ghé sát vào tai, miệng nói: “Ngươi… ngươi đang gọi ta sao? Là đang nói chuyện với ta sao?”

Tất nhiên, hạt đậu không phát ra âm thanh, thế là Tấn nhi lại đưa nó đến trước mặt mình, cậu nhìn thấy khuôn mặt đó vẫn đang gắng sức kêu gào với mình, thế nhưng giọng nói của nó giống như bị màn đêm hút mất, chỉ có thể nhìn thấy miệng cử động nhưng lại không nghe thấy được rốt cuộc nó đang nói gì.

“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì vậy?” Tấn nhi lớn tiếng hỏi hạt đậu.

Nói xong, cậu cũng cảm thấy mình điên rồi, không ngờ lại đi nói chuyện với một hạt đậu xanh.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)