Tân An Quỷ Sự

Chương 424: Cảnh báo

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi ra khỏi cổng Tân Tống, đi thêm hai dặm về phía Nam, trước mắt Tưởng Tích Tích đột nhiên xuất hiện một hoa viên khổng lồ, mặc dù nó được bao quanh bởi những bức tường cao, nhưng nàng ta vẫn có thể nhìn thấy vượt trội và hoa mỹ của hoa viên này thông qua những cây quý hiếm nhô ra từ các bức tường“Sống ở Biện Lương lâu như vậy, sao mãi mà không hề chú ý đến ở đây có một hoa viên đẹp đến như vậy?” Tưởng Tích Tích nhìn tấm biển trên cổng: “Cái gì mà Xuân…”

“Nghi Xuân Uyển trung Cửu Hoa Điện, phi các liên liên trực như phát, đây là Nghi Xuân Uyển” Trình Mục Du Mạt vén rèm xe ngựa ra, đi từ trong đó ra ngồi ở bên cạnh nàng ta: “Trước đây ngươi không để ý tới nó là bởi vì đây là hoa viên của đệ đệ của hoàng thượng Hoa viên của Triệu Đình Mỹ, có quân lính canh gác nghiêm ngặt, những người khác không được phép đến gần”

Tưởng Tích Tích gật đầu: “Thảo nào, hóa ra là hoa viên hoàng gia” Nàng ta chớp chớp mắt: “Vậy sao bây giờ lại không thấy binh sĩ đứng canh gác ở đây?”

“Triệu Đình Mỹ đã bị giáng chức, nơi này từ từ cũng đã trở nên hoang phế rồi”

Tưởng Tích Tích thấp giọng nói: “Đại nhân, ta luôn nghe người ta nói hoàng đế của chúng ta rất cứng rắn, huynh đệ tỷ muội gì cũng đều không tha cho, có đúng như vậy không?”

Trình Mục Du trừng mắt với nàng ta một cái, sau đó nhìn trái nhìn phải: “Tích Tích, những lời này ta sẽ xem như chưa hề nghe thấy, cô cũng xem như mình chưa hề nói. Từ nay về sau đừng nói bàn luận quốc sự lung tung”

Hắn ta hiếm khi đối xử với nàng ta nghiêm khắc như vậy, dọa cho Tưởng Tích Tích sợ hãi gật đầu: “Ta biết rồi, ta chỉ nói tùy tiện vậy thôi, sau này sẽ không dám nói năng linh tinh nữa”

Vẻ mặt của Trình Mục Du dịu đi một chút, hắn nhìn Nghi Xuân Uyển, ánh mắt xuyên qua bức tường màu đỏ, rơi vào hoa viên diễm lệ, ao hồ tuyệt đẹp, từ đáy lòng phát ra tiếng cảm thán.

Đi tiếp hai mươi dặm về phía Nam, trên đường càng lúc càng ít người đi lại, sắc trời cũng đã tối hơn phân nữa, Tưởng Tích Tích nhìn mặt trời sắp lặn xuống, xoay người đứng trên lưng xe ngựa nhìn về phía trước: “Đại nhân, sao vẫn còn chưa tới? Không phải lão gia đã nói trước khi trời tối chắn chắn sẽ tới được đó sao? Nhưng bây giờ ngay cả cái bóng của ngôi làng cũng không hề nhìn thấy”

Trình Mục Du vén rèm xe ngựa lên, nhìn Tấn nhi đã ngủ say rồi nhẹ nhàng nói với Tưởng Tích Tích: “Ta chưa từng đến nhà đại bá phụ, chỉ gặp vài lần ở Biện Lương. Chúng ta đi phía trước, gặp người đi đường thì ghé hỏi thăm thử, chắc cũng không xa lắm đâu”

Hóa ra lần này trở về Tân An, Trình Mục Du nhận lệnh của phụ thân đến thăm nhà đại bá Trình Quốc Quang trước. Trình Quốc Quang sống ở thôn Kinh Môn giữa Biện Lương và Lạc Dương, tuổi tác ông ta đã cao, mấy tháng trước lại bị ngã, lưng bị thương không đi được, cho nên ngay cả khi Trình Thu Trì cưới vợ cũng không thể đến Biện Lương được. Trình Đức Hiên bảo Trình Mục Du đến nhà ông ta, một là để thăm hỏi bệnh tình của ông ta, thứ hai là để giúp ông ta chẩn đoán và điều trị một chút, xem có thể giúp ông ta hồi phục hay không.

Nhưng bọn họ đi lâu như vậy, đừng nói là thôn làng, ngay cả khói bếp nấu nướng còn không hề nhìn thấy một chút nào, Tưởng Tích Tích có chút lo lắng, vì sợ trời tối khó đi đường, lại càng không tìm thấy được thôn đó. Nghĩ đến đây, nàng ta quay đầu lại nói với Trình Mục Du: “Đại nhân, ngài nghỉ ngơi trên xe ngựa trước một chút, ta sẽ đi về phía trước hỏi thăm, khi tìm được đường sẽ đến gọi hai người”

“Cũng được, nhưng trời sắp tối, ngươi phải cẩn thận đấy” Trình Mục Du dặn dò.

Tưởng Tích Tích đáp “vâng”, rồi nhanh chóng rời đi, Trình Mục Du nhìn về phía trước và phát hiện ở đó có một khu rừng rậm rạp, cây trong rừng mọc san sát, cao chọc trời, cành cây đan xem vào nhau, to lớn và chắc chắn, giống như một cánh tay đang mở rộng, che lấp bầu trời phía trên, nhìn lướt qua, chỉ cảm thấy bên trong tối đen, không nhìn rõ được gì.

Đột nhiên nghe thấy Tấn nhi trong xe ngựa đang lẩm bẩm, không biết cậu đang nói gì đó, Trình Mục Du vội vàng vén rèm bước vào trong xe, phát hiện đứa nhỏ vẫn đang ngủ say, chỉ là không biết đã mơ thấy yêu ma quỷ quái vật nào đó, mà đấm đá mấy phát rồi trở mình, không động đậy nữa. Trình Mục Du sờ tay cậu, cảm thấy hơi lạnh nên cởi áo khoác to sụ ra khoác lên người cậu, vừa định xuống xe ngựa, thì chợt nhớ ra chuyện khi Tấn nhi còn nhỏ chỉ cần ôm y phục của Thục Viên là có thể ngủ ngon. Đột nhiên trong lòng hắn dâng trào đủ mọi cảm xúc, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trông rất giống Thục Viên của Tấn nhi, ngây người nhìn một lúc lâu.

“Quạc… quạc…”

Đột nhiên trên bầu trời có vài con quạ kêu vang, hung dữ và ồn ào, khiến Trình Mục Du đang trầm tư giật mình. Vừa định đi ra ngoài xem tại sao Tưởng Tích Tích vẫn chưa quay lại, rèm cửa khẽ đung đưa hai cái, sau đó bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa, xe ngựa lắc lư từ trái phải.

“Tích Tích, ngươi đã quay về chưa?” Trình Mục Du gọi với ra bên ngoài.

Không ai đáp lại hắn, Trình Mục Du cảnh giác, vơ lấy trường kiếm cầm chắc trong lòng bàn tay, rút kiếm ra khỏi bao kiếm mà không phát ra tiếng động, nhắm chuẩn vào chính giữa rèm xe, nín thở chờ đợi.

Cứ như vậy một lúc sau, bên ngoài vẫn yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng ve sầu kêu, ngoài ra không còn âm thanh nào khác nữa.

Trình Mục Du hơi nhích tới bên cạnh rèm cửa, mở ra, nhảy xuống xe ngựa, đi vòng quanh mấy vòng. Mãi cho đến khi không phát hiện ra điều gì bất thường, hắn mới bình tĩnh lại một chút, đúc kết những chuyện xảy ra thành mình lại động lòng nghi ngờ vì chút tiếng gió vu vơ.

“Đi… cha, cha à… đi thôi…”

Trong xe, tiếng nói mớ của Tấn nhi lại vang lên, Trình Mục Du lắc đầu cười: “Đứa nhỏ này hoạt bát cả ngày, tới lúc ngủ rồi vẫn không dừng, nó không thấy mệt hay sao nhỉ?” Đang định đi vào đánh thức cậu dậy, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng “ting tong” trong đó vang lên, vừa mở rèm liền nhìn thấy con kỳ lân vàng ở trên cái vòng của Tấn nhi đang chuyển động không ngừng, giống như đang sợ hãi.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Trình Mục Du chỉ cảm thấy ớn lạnh sống lưng, hắn đột nhiên nhớ tới lần trước vòng tròn này run lên điên cuồng như thế là vào lúc nào, lúc đó trong phòng có Thủy Phấn Bà đã lột da vô số người, nhưng bây giờ, ở đây chỉ có hắn và Tấn nhi, tại sao nó lại bắt đầu run mãi không ngừng như thế này?

Nghĩ vậy, hắn đi vào và ôm Tấn nhi vào lòng, một tay cầm thanh kiếm, ánh mắt cảnh giác quét một vòng xung quanh. Hắn thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim đang đập cấp tốc của mình: “Thịch thịch thịch thịch”, dưới âm thanh đang chuyển động của cái vòng, vậy mà lại hoàn toàn không hề bị che lấp lại.

Nhưng xung quanh không có gì cả, cho dù hắn có nhìn thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể thấy một khối hình vuông nhỏ bé. Bây giờ mặt trời vừa lặn, sắc trời còn chưa tối hẳn nên bên trong cỗ xe chỉ là một màu xám mờ ảo, tất cả mọi thứ đều có thể thấy rõ ràng, nhìn trái nhìn phải, chẳng qua là mấy mảnh gỗ mà thôi. Không thể nhìn thấy bất cứ điều gì kỳ lạ, nhưng bởi vì như vậy, trái tim của hắn lại đang co thắt lại từng một chút, nhịp tim cũng đập nhanh hơn. Hắn biết không biết và bóng tối cũng giống nhau, là nguồn gốc của nỗi sợ của con người. Vì vậy cảm giác bây giờ, còn đáng sợ hơn khi phải đối mặt với ma quái độc ác tàn nhẫn như Thủy Phấn Bà rất nhiều.

“Cha, ai đang ở bên ngoài đấy?”

Khi thần kinh đã căng thẳng đến mức không thể căng thẳng hơn, Tấn nhi trong lòng hắn đột nhiên mở mắt ra, nheo mắt nhìn vào một khe hở trên rèm cửa, nhẹ giọng hỏi Trình Mục Du những lời này.

Trình Mục Du nghe vậy đột ngột quay đầu lại, vung thanh trường kiếm quét qua, chém rách toàn bộ rèm cửa.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)