Trình Mục Du cụp mắt xuống: “Cho dù Thục Viên có sai, dù sao nàng ấy cũng là mẫu thân ruột của Tấn nhi, tình cảm giữa mẹ con bọn họ sẽ không thể giả dối, chúng ta làm sao có thể tùy tiện can thiệp vào”“Có lẽ ban nãy lão gia ta không được vui, nên mới nhớ tới chuyện của phu nhân, trong lúc tức giận đã kêu ta đốt hết đồ đạc của phu nhân đi, nhưng… ngày mai chúng ta phải đi rồi, những thứ đó phải làm sao đây? Cho dù chúng ta không động vào, lão gia cũng sẽ không để nó ở Trình gia nữa đâu”
Trình Mục Du cúi đầu suy nghĩ, sau đó mới nói với Tưởng Tích Tích: “Tối nay cô thu dọn mọi thứ lại hết, để lại một ít y phục của Thục Viên mang về Tân An, còn lại sáng mai cứ giao đến nhà nhạc phụ, bọn họ nhất định sẽ bảo quản chúng cẩn thận”
Mặt Tưởng Tích Tích tươi rói: “Cách của đại nhân thật hay! Ta đã thu dọn đồ đạc hết rồi. Ta sẽ xem lại coi có bỏ sót thứ gì không. Sẽ sắp xếp toàn bộ ổn thỏa và gửi đến cho Đoàn gia”
Nói rồi, nàng ta bước vào phòng, nhưng không lâu sau nàng ta lại vội vã bước ra, trên tay còn cầm một chiếc đèn lồng trắng: “Đại nhân, ngài xem chiếc đèn lồng này đi, nó được đặt trong tủ của phủ nhân, được cất giữ cẩn thận. Cũng là đồ của phu nhân sao?
Vẻ mặt của Trình Mục Du đông cứng lại, tâm trí của hắn chợt quay về đêm đại hôn của mình, hắn uống rượu, mặc dù không say nhưng phụ thân sợ hắn đi đường khuya sẽ bị ngã, cho nên đã đưa cho hắn một chiếc đèn lồng. Tuy nhiên, những chiếc đèn lồng thời đó không phải màu trắng mà là màu vàng nhạt, ngọn nến đỏ được thắp sáng bên trong càng khiến nó trở nên sáng sủa hơn, trông giống đồ vào ngày lễ hội. Hắn đi một mạch đến phòng tân hôn, vừa vào cửa liền đặt đèn lồng lên bàn. Ngày hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy Thục Viên đã lau chiếc đèn lồng đó sạch sẽ, còn phủ thêm một lớp vải lên trên đó rồi đặt ở đầu giường. Hắn cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi nàng ta tại sao lại làm như vậy, Thục Viên chỉ cười ngượng ngùng, nhưng không trả lời hắn gì cả.
Chớp mắt đã biết bao nhiêu năm trôi qua, chiếc đèn lồng đã phai màu, nhưng hắn không ngờ nó vẫn còn ở đây.
“Đại nhân, chiếc đèn lồng này còn cần không?” Giọng nói của Tưởng Tích Tích kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.
Trình Mục Du “ừm” một tiếng: “Giữ nó lại đi, nó được nàng ấy bảo quản tốt như thế thì chắc chắn phải có ý nghĩa đặc biệt gì chứ”
Tưởng Tích Tích nghi ngờ nói: “Chỉ là một cái đèn lồng mà thôi, có thể quan trọng đến mức nào chứ, chắc lẽ là tín vật à?”
Nghe thấy hai từ “tín vật”, trái tim Trình Mục Du đập “thình thịch”, hắn lại hướng mắt về phía chiếc đèn lồng màu trắng đó lần nữa, nhất thời hàng ngàn suy nghĩ tràn ngập trong lòng hắn nhưng hắn lại không thể làm rõ ràng chúng.
Ngay khi đang suy nghĩ lung tung, bên ngoài sân đột nhiên có một bóng người vụt qua, Trình Mục Du đứng phắt dậy: “Ai ở đó?”
Những người bên ngoài do dự một lúc rồi mới chậm rãi đi vào, hóa ra người đó là Lý Ngọc San, nàng ta thấy đã bị phát hiện, cũng không hoảng sợ, cười nói với Trình Mục Du: “Tiểu thúc, sao muộn như vậy rồi mà thúc vẫn chưa nghỉ ngơi nữa? Không phải sáng mai phải lên đường sớm rồi sao?”
Trình Mục Du hành lễ, cau mày nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của tẩu, sao quá nửa đêm rồi mà vẫn chưa về phòng?”
Lý Ngọc San cười nói: “Ca ca của thúc đã uống say mất rồi. Ta muốn tìm cho ngài ấy chút canh để giải rượu, nhưng ta vẫn chưa quen với Trình phủ, nên đã đến chỗ của thúc, tiểu thúc đừng trách ta nhé”
Trình Mục Du cười nhẹ: “Không đâu, hay là ta bảo Tích Tích đưa tẩu đến nhà bếp nhé, để kẻo tẩu lại đi nhầm đường nữa”
“Vậy cũng được, vậy thì làm phiền cô nương rồi”
Lý Ngọc San nói rồi cùng với Tưởng Tích Tích bước ra khỏi sân, Trình Mục Du nhìn thấy bọn họ đi xa, mới cầm chiếc đèn lồng màu trắng đó lên tay, không biết đã trôi qua bao lâu, tiếng nói mớ của Tấn nhi từ trong phòng truyền ra, hắn mới đặt chiếc đèn lồng lên giường tre rồi đi về phía phòng.
***
Lá của cây nho rất tươi tốt, rậm rạp xanh tươi, phủ kín cả giàn nho. Hữu Nhĩ đứng dưới tán ô lớn tự nhiên này, khoa tay múa chân ra hiệu với Nương Nương: “Cô nương đã tu thành Tam Muội Chân Hỏa từ khi nào thế, vậy mà lại ta không biết sao? Tay quơ qua một cái, biển lửa sẽ từ trên trời giáng xuống, cuốn sạch ba ngàn Âm binh, rõ ràng là uy phong vô cùng”
Yến Nương không để ý đến hắn ta, tự mình hái một quả nho bỏ vào miệng, nhai vài cái rồi nhổ hạt xuống đất.
“Không phải cô nương nói năm đó Lão đạo sĩ ở trong hồ sen đỏ này, dùng Tam Muội Chân Hỏa thiêu cô đến da thịt tan nát, cho nên cô mới buộc phải tìm một tấm da tốt khác sao, nhưng làm sao cô có thể học được công phu của ông ta?”
Yến Nương uể oải liếc hắn ta một cái: “Vấp ngã một lần, khôn lên một chút, cũng không thể để mỗi lần đều bị ông ta khống chế được. Tam Muội Chân Hỏa này có thể “sinh rồi tĩnh”, hoặc là “sau mới định”, chỉ cần tĩnh tâm, tránh xa tà loạn, là có thể tu luyện thành” Nói xong, nàng hờ hững liếc Hữu Nhĩ một cái: “Còn những người như ngươi, ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, ta e rằng có dùng ba đến năm trăm năm, cũng khó có thể tu luyện thành”
Hữu Nhĩ lại đột nhiên bị sỉ nhục, bất mãn nói: “Cô nương vốn dĩ đã là một đại tài trong giới tu đạo, lại có tuệ căn, ta làm sao có thể so sánh được”
Yến Nương không để ý đến vẻ suy sụp tinh thần của hắn ta, nàng lại hái một quả nho khác bỏ vào miệng, nhìn chằm chằm vào bức tường cao đối diện: “Hữu Nhĩ, sau khi ta rời đi Liêu Dương, Trình Mục Du có nói gì không?”
Hữu Nhĩ sững sờ, liền nói: “Ngài ấy chỉ nói là có người cố tình hóa trang thành lão đạo sĩ. Người khác không thể nhận ra, nhưng ngài ấy nhận ra” Nói đến đây, hắn ta đột nhiên dùng hai cái móng vuốt lông lá ôm trán: “Không đúng, tại sao linh nhãn của ta lại không có tác dụng với ngài ấy chứ?”
Yến Nương kéo hắn ta đến trước mặt, cẩn thận nhìn con mắt ở giữa trán hắn ta một lúc, đột nhiên cầm lấy một quả nho đặt vào lòng bàn tay: “Hữu Nhĩ, nhìn ta, để ta không nhận ra quả nho này”
Hữu Nhĩ làm theo lời dùng con mắt ở mi tâm nhìn chằm chằm Yến Nương, một lúc sau, chắc chắn nói: “Được… Được rồi, bây giờ cô nương nhìn thấy quả nho này là gì?”
Yến Nương cúi đầu: “Quả đào”
Hữu Nhĩ thở dài một hơi: “Xem ra linh nhãn của ta không bị mất tác dụng. Ngay cả cô nương cũng không thể nhận ra quả nho này”
Yến Nương cụt hứng buông tay ra, lông mày càng ngày càng nhíu chặt hơn: “Đúng vậy, thuật Hoan Nhãn của ngươi không thể không có tác dụng, vậy làm sao ngài ấy lại nhận ra ta? Lúc đó ta đã cảm thấy không đúng rồi, bởi vì sau khi ta rời đi, bọn họ lại không đuổi theo, nhưng bây giờ xem ra bởi vì thân phận của ta đã bị ngài ấy nhìn thấu rồi”
Hữu Nhĩ khó hiểu: “Nhìn thấu thì đã sao chứ? Sau khi Trình Mục Du quay về cũng không nói gì mà”
Yến Nương nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt trôi về phương xa: “Chính là bởi vì không nói gì cả, nên ta mới càng cảm thấy kỳ quái…”
Hữu Nhĩ không hiểu: “Vậy thì đừng quan tâm đến ngài ấy nữa, nhưng chuyện của đạo sĩ đó ta nghĩ không hiểu, năm đó tại sao ông ta lại phản bội Đại Liêu đi đầu quân cho Đại Tống? Rồi tại sao mười năm trước ông ta lại suýt chút nữa giết chết cô nương?”
Yến Nương lạnh lùng “hừ” một tiếng, hai mắt lóe lên hai tia sáng lạnh lẽo: “Hữu Nhĩ, ngươi phải nhớ cho kỹ, máu của bọn phản bội là máu lạnh. Bọn họ vì tư lợi cho mình, mà có thể bán chủ cầu vinh, bất kể là ở trại doanh nào cũng đều như vậy”