Tân An Quỷ Sự

Chương 422: Tiệc rượu

Chương Trước Chương Tiếp

Tiệc đã được dọn sẵn rất lâu rồi, thức ăn cũng đã nguội hơn phân nửa, nhưng không ai nhấc đũa lên. Mọi người cứ lặng lẽ ngồi quanh bàn như thế, bất động, nếu không có dòng chữ “Đại hỉ” màu đỏ lớn trên tường, đoán chừng sẽ không ai có thể liên tưởng được khung cảnh khách khứa ngồi đầy bàn, vẻ nghiêm túc như vậy là một buổi hôn lễTất cả những điều này là do tân nương vẫn chưa vào chỗ. Sáng nay, nàng ta mới bị kiệu hoa đưa vào Trình phủ từ cửa hông. Sau khi lạnh lùng kính lễ Trình Đức Hiên và Lưu Tử Thiên chính thất của Trình Thu Trì, nàng ta liền đi theo a hoàn đi vào phòng riêng của mình, mãi cho đến khi khách khứa đã ngồi hết vào chỗ rồi, nàng ta cũng không đi ra. Còn Trình Thu Trì, nửa canh giờ trước cũng đã đến phòng tân nương, đến bây giờ vẫn chưa ló mặt ra.

Nhìn sắc mặt của Trình Đức Hiên ngày lúc càng tối sầm lại, Trình Mục Du vội vàng đứng lên: “Phụ thân, chắc ca ca bị vướng chuyện gì đó, để con vào xem thử”

Trình Đức Hiên không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với hắn, Trình Mục Du liền rời khỏi chỗ ngồi, đi ra khỏi sảnh trước, đi về phía hậu viện. Đi thẳng vòng đến phòng tân hôn vừa mới được bố trí, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng khóc từ bên trong phát ra, nhất thời do dự, không biết nên đến gần gõ cửa hay nên tránh mặt trước. Trong lúc đang chần chừ, giọng nói của Trình Thu Trì từ trong phòng vang lên: “Ngọc San, ta biết nàng đã phải chịu ấm ức, nhưng thị thiếp nạp vào nhà không được mặc đồ đỏ. Đó là quy tắc lão tổ tiên đã lập ra, cũng không thể đến đời chúng ta thì bỏ mặc không quan tâm được, đúng không?”

Nữ tử đó kêu khóc, giọng nói lanh lảnh, nũng nịu, Trình Mục Du nghe mà nổi hết cả da gà da vịt lên: “Ta cũng không phải là người không hiểu chuyện. Ban nãy đi vào phủ, ta đã không mặc đồ đỏ theo ý ngài rồi, nhưng bây giờ phải đi gặp khách khứa. Ta thay y phục cũng không được sao? Bộ y phục này là do mẫu thân ta trước khi qua đời đã đích thân may cho ta, hy vọng con gái mình có thể nở mày nở mặt gả cho người ta, bà ấy là thị thiếp, cả đời chưa từng được mặc giá y, cho nên ta đã chuẩn bị trước cho ta một bộ, giờ bà ấy không còn nữa, nhưng ngay cả tâm nguyện của bà ấy ta cũng không thể hoàn thành được hay sao?”

“Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên nàng vào phủ, nếu như phá vỡ quy tắc, làm trái lệnh phụ thân… Ta e rằng… Ta e rằng sau này mọi người sẽ không dễ chung sống với nhau…” Giọng nói của Trình Thu Trì đầy vẻ khó xử.

“Ngày đầu tiên đã bắt ta phải nghe lời ông ta. Vậy sau này, ông ta thực sự xem ta là hạ nhân sai khiến ta thì ta có còn chỗ đứng ở Trình phủ này không?” Giọng nữ tử đột nhiên cao lên vài vài phần, nhưng rồi lại lập tức mềm mỏng lại, khóc “hức hức”.

“Hầy…”

Thật lâu sau, trong phòng truyền đến một tiếng thở dài, Trình Mục Du thầm kinh ngạc, biết huynh trưởng của mình sau khi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng phải thỏa hiệp. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, không bao lâu sau, cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Trình Thu Trì dắt tay Lý Ngọc San mặc một bộ đồ đỏ đi tới. Hắn ta nhìn thấy Trình Mục Du, có hơi sững sờ, không nói một lời đi vòng quanh hắn và đến sảnh trước.

Những gì diễn ra tiếp theo đúng như trong dự liệu của Trình Mục Du, từ đầu đến cuối bữa tiệc, Trình Đức Hiên không nói một lời nào, còn đại tẩu Lưu Tử Thiên đó giờ vẫn luôn thận trọng và ít nói, ăn đến giữa chừng thì lấy cớ là cơ thể không được khỏe, nên xin cáo lui trước. Đương nhiên người khó xử nhất vẫn là bạn bè, người thân, cả bữa ăn cứ nơm nớp lo sợ, cầm đũa lên rồi lại đặt xuống, lời nói đã đến đầu môi nhưng lại phải nuốt xuống, làm thế nào cũng cảm thấy không đúng. Vì vậy, từng người một đều vội vàng ăn vừa đủ đã lần lượt chào tạm biệt.

Tuy nhiên cũng có người lại rất đắc ý, đương nhiên chính là vị tẩu tử mới vào nhà Lý Ngọc San của hắn, nàng ta ngồi vào bàn, khuôn mặt tràn ngập ý cười, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho ba cha con, như thể mọi thứ trước mặt nàng ta đều không liên quan gì đến nàng ta cả.

Cuối cùng Tấn nhi cũng đã chơi chán chê, chui từ gầm bàn ra, cậu phát hiện khách đã đi gần hết rồi, trên bàn chính chỉ còn tổ phụ, đại bá, phụ thân và tân nương mặc áo đỏ. Cậu tì cằm lên bàn, nhìn kỹ nhóm người này một lượt rồi đột nhiên bật cười “phụt” một tiếng. Bốn người trước mặt có biểu cảm khác nhau, Trình Đức Hiên không nói câu nào, Trình Thu Trì run rẩy, Lý Ngọc San mặt mày hớn hở, chỉ có Trình Mục Du là vẫn bình thường, thong thả ăn cơm.

Tưởng Tích Tích hầu hạ ở bên cạnh, ghé vào lỗ tai hắn hỏi: “Đệ cười cái gì thế?”

Tấn nhi nín cười: “Tích Tích tỷ tỷ, tỷ có biết như thế nào gọi là mỗi người đang mang suy nghĩ riêng không? Chỉ cần nhìn tổ phụ và đại bá là sẽ hiểu ngay”

Vừa dứt lời, đã bắt gặp cái liếc mắt của Trình Mục Du, Tấn nhi liền lè lưỡi rồi rụt người xuống dưới gầm bàn.

***

Trời đã khuya, ánh sao sáng lạ thường, trên áo choàng của Trình Mục Du đang nằm nghiêng trên chiếc giường tre được mạ lên một lớp ánh sáng màu bạc.

Tưởng Tích Tích nhẹ nhàng bước tới, yên lặng nhìn hắn một lúc rồi nhẹ nhàng lấy chăn bông mỏng phủ lên người hắn, không ngờ rằng chăn bông vừa rơi xuống, Trình Mục Du đã mở mắt ra và khẽ cười với nàng ta một cái: “Ta chưa ngủ, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi thôi”

Tưởng Tích Tích đứng sang một bên: “Đại nhân, ngài còn đang lo lắng vì chuyện của đại ca sao?”

Trình Mục Du ngồi dậy: “Không nói tới chuyện lo lắng cũng vô dụng, cho dù có muốn lo lắng cũng không đến lượt một người làm đệ đệ như ta phải nhọc lòng. Ta đang thầm nghĩ đến chuyện ở Liêu Dương”

“Liêu Dương?”

“Tích Tích, ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Yến Nương không chỉ sai Hữu Nhĩ đến, mà cuối cùng còn đích thân đến Liêu Dương giúp chúng ta đánh bại kẻ địch, cứ như thể đã sớm biết thành Liêu Dương đang cực kỳ nguy hiểm rồi vậy”

Tưởng Tích Tích trợn to hai mắt: “Đại nhân, ngài nói như vậy, ta mới nhớ ra. Trước khi đi, chúng ta đã từng gặp Yến cô nương. Nàng ấy nghe nói chúng ta đi Liêu Dương, lúc đó vẻ mặt đã hơi lạ rồi. Chẳng lẽ… nàng ấy cũng biết chuyện Âm Binh Tào?”

Trình Mục Du nhìn chằm chằm bầu trời đầy sao: “Chuyện này đã xảy ra cách nay ba mươi năm rồi. Nếu không đích thân tham gia trận chiến đó, làm sao có thể biết rõ ràng mọi chuyện bên trong như vậy được?”

Tưởng Tích Tích cười nói: “Đại nhân, chắc là ta đã hồ đồ rồi, Yến cô nương chỉ lớn hơn ta một chút. Ba mươi năm trước, nàng ta còn chưa chào đời. Ta nghĩ nàng ta đi ngao du khắp nơi, nghe người ta nói đến chắc cũng không có gì lạ”

Thấy nàng ta nói nghe nhẹ nhàng đơn giản như vậy, hiển nhiên là không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn, Trình Mục Du cũng không muốn làm tổn thương đến sự ngây thơ của nàng ta, vì vậy hắn chỉ cười nhẹ: “Đúng vậy, ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi, nhưng bây giờ đêm đã khuya rồi, sao ngươi còn không nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta phải đi sớm đấy”

Tưởng Tích Tích do dự một lúc, rồi mới nhẹ nhàng nói: “Đại nhân, lão gia bảo ta thu dọn y phục và vật dụng mà phu nhân để lại. Tất cả… tất cả đều đã bị mang đi đốt rồi”

Trình Mục Du sửng sốt: “Tại sao?”

“Ngài ấy nói rằng rằng phu nhân có lỗi với ngài, lại càng có lỗi với Trình gia, vì vậy… vì vậy…”

Trình Mục Du sững sờ một lúc rồi thở dài: “Khi Tấn nhi vừa mới hiểu chuyện, lúc nào thằng bé cũng hỏi ta mẫu thân của nó đã đi đâu rồi? Tại sao những người khác đều có mẹ bên cạnh, chỉ có mỗi nó là không có? Cũng vì điều này mà nó khóc lóc suốt đêm không ngủ. Tích Tích, ngươi có nhớ không, lúc đó ngươi đã làm gì?”

Tưởng Tích Tích bật khóc: “Ta sẽ lấy y phục của phu nhân ra cho Tấn nhi ôm, bấy giờ cậu bé mới có thể ngủ yên giấc được”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)