Vừa qua tháng Bảy, trong không khí đã thoang thoảng khí thu. Tuy giữa trưa vẫn nóng như cũ, nhưng luôn có vài cơn gió mát và những chiếc lá nhuộm đỏ nhắc nhở dân chúng thành Tân An rằng mùa thu thật sự đang đếnHôm nay, Trình Mục Du đang đọc sách trong thư phòng thì nghe thấy tiếng hô hoán vui vẻ của Tấn nhi truyền tới: “Tích Tích tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng về rồi. Tỷ đi mấy ngày làm Tấn nhi nhớ muốn chết”
Trình Mục Du bèn đứng lên, đẩy cửa ra rồi nhìn hai người đang ôm nhau bên ngoài, hắn thở dài bảo: “Con nhớ Tích Tích tỷ tỷ nhiều hơn, hay là nhớ túi điểm tâm của nàng ta nhiều hơn?”
Tấn nhi thè lưỡi rồi trượt xuống người Tưởng Tích Tích. Lúc chân chạm đất, túi đồ kia đã bị cậu cầm trong tay. Nhưng sau khi tháo ra và lật xem một lúc lâu, cậu chỉ tìm được một gói kẹo, vì thế bĩu môi hỏi: “Tích Tích tỷ tỷ, có phải tỷ quên cái gì rồi không? Trước kia, mỗi lần từ Biện Lương về, tổ phụ đều sẽ nhét một túi đồ ăn lớn cho đệ mà, sao lần này chỉ có một chút thế này thôi vậy?”
Tưởng Tích Tích sờ búi tóc tròn trịa của Tấn nhi: “Bây giờ tổ phụ của đệ bận sứt đầu mẻ trán, làm gì có thời gian chuẩn bị đồ ăn cho đệ chứ. Gói kẹo này là tỷ mua trên đường, đệ ăn trước đi, nếu không đủ thì lát nữa tỷ đến Thấm Hương Trai mua thêm một ít cho đệ”
Tấn nhi mở túi giấy ra, nhét một viên kẹo vào miệng rồi nhai vài cái, trên mặt lộ ra nụ cười đầy hạnh phúc: “Sao tổ phụ lại sứt đầu mẻ trán vậy ạ, chẳng lẽ là trong triều có việc bận?”
Trình Mục Du đi tới, búng lên trán cậu một cái: “Có đồ ăn ngon cũng không chặn được miệng con. Bài tập hôm nay đã làm xong chưa, còn không mau đến thư phòng đi, lát nữa ta sẽ kiểm tra con”
Tấn nhi sợ hãi nhìn phụ thân một cái, sau đó nắm chặt túi giấy đi vào thư phòng. Lúc này Trình Mục Du mới nhìn Tưởng Tích Tích rồi khẽ hỏi: “Vẫn chưa giải quyết được chuyện của đại ca sao?”
Tưởng Tích Tích lắc đầu, khẽ nói: “Vì chuyện của đại ca mà lão gia ăn không ngon ngủ không yên, người gầy rộc cả đi. Nhưng đại ca vẫn khăng khăng muốn cưới cô nương kia, hơn nữa còn tự định ngày luôn rồi, chính là mười lăm tháng này. Ngài ấy còn nói, đến lúc đó phải mời đại nhân và Tấn nhi tới”
Trình Mục Du ngạc nhiên nói: “Đã ầm ĩ như vậy rồi, huynh ấy còn chuẩn bị mở tiệc lớn nữa à?”
Tưởng Tích Tích che miệng cười: “Đây không phải ý của đại ca, là ý của vị cô nương kia. Nhưng hiện tại đại ca cực kỳ nghe lời vị tân nương chưa vào cửa kia, nàng ta nói gì là ngài ấy lập tức làm theo, hoàn toàn không để lão gia vào mắt”
Trình Mục Du lắc đầu cười nói: “Rốt cuộc nữ tử kia có năng lực gì mà lại có thể khiến huynh trưởng thành thật nhút nhát của ta mê mẩn đến mức này chứ. Ta thật sự rất muốn trở về xem thử, xem rốt cuộc nàng ta là hoa dung nguyệt mạo hay liễu yếu đào tơ”
Tưởng Tích Tích dựng thẳng ngón tay rồi thần bí lắc vài cái: “Nghe lão gia nói, nữ tử này chỉ được xem là thanh tú, hơn nữa cũng chỉ là một dân thường giống ta thôi. Thế nên lão gia phản đối hôn sự này, đồng thời trong lòng cũng cực kỳ nghi ngờ, nói thẳng rằng đại ca của chúng ta trúng tà mới quỳ dưới váy của một cô nương bán hoa”
Trình Mục Du vuốt cằm: “Cô nương bán hoa?”
Tưởng Tích Tích gật đầu: “Không phải hai tháng trước thành Lạc Dương có chợ hoa mẫu đơn sao? Đại ca gặp được vị cô nương kia ở nơi đó”
“Người như huynh ấy cũng có thể vừa gặp đã yêu ư?”
“Cũng không phải vừa gặp đã yêu, liếc mắt định tình. Nghe nói, ngày hôm đó, vị cô nương kia bị mấy công tử ở thành Lạc Dương đùa giỡn, đại ca bèn xông lên bảo vệ nàng ta, cuối cùng lấy một địch ba, đánh cho mấy người kia ôm đầu chạy trốn. Sau đó cô nương kia lập tức xem đại ca là ân nhân cứu mạng, xem ngài ấy là đại anh hùng trong lòng, khăng khăng phải lấy ngài ấy”
Nghe Tưởng Tích Tích nói vậy, Trình Mục Du càng tỏ ra kinh ngạc: “Ngươi nói huynh ấy vì hộ hoa mà đánh ngã ba tên đăng đồ tử ư? Không thể nào, khi còn bé, hai chúng ta cùng nhau đi thư viện, hễ gặp phải đồng môn đánh nhau là huynh ấy đều trốn sau lưng ta. Mặc dù vóc người cao hơn ta một cái đầu, nhưng vẫn phải nhờ ta che chở. Suốt bao năm qua, ta chưa bao giờ thấy huynh ấy nổi lên tranh chấp với người khác. Sao một người như huynh ấy có thể làm hộ hoa sứ giả chứ” Hắn nghĩ lại rồi thở dài: “Có lẽ thật sự là tình cảm sâu nặng, khó có thể kiềm chế nên mới vứt bỏ khuôn phép đã theo nhiều năm mà xúc động một lần”
Tưởng Tích Tích nhún nhún vai: “Ai biết được? Nhưng bây giờ đại ca đã không ở trong phủ nữa, mà chuyển đến ở cùng với nữ nhân kia, lâu lắm chưa về rồi”
Trình Mục Du cười khổ vài tiếng: “Ta có thể hiểu được vì sao huynh ấy lại bướng bỉnh như vậy. Huynh ấy sống đến cái tuổi này, nói dễ nghe một chút thì gọi là sống cẩn thận, khó nghe một chút thì chính là hèn nhát. Tất cả mọi người đều nói huynh ấy không có chủ kiến, là một đứa con trai ngoan ngoãn nghe lời phụ thân. Hiện tại đột nhiên trở thành đại anh hùng trong lòng một người, đương nhiên tâm tư sẽ trở nên bành trướng lên trong nháy mắt. Thế nên dù cho phụ thân nói gì, huynh ấy cũng sẽ không nghe”
Tưởng Tích Tích trầm ngâm nói: “Vậy không thể ngăn cản hôn sự này sao?”
“Trái tim đã rung động, sao có thể thu về. Nhưng dù không môn đăng hộ đối, phụ thân cũng không đến mức phải phản đối như vậy chứ?”
Tưởng Tích Tích khẽ lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm, lão gia chỉ nói, chờ chúng ta nhìn thấy nàng ta thì ắt sẽ hiểu tại sao ngài ấy lại phản đối hôn sự này” Dứt lời, nàng ta nhìn Trình Mục Du: “Đại nhân, vừa nãy khi vào phủ, ta nhìn thấy Lý Thừa Nghiệp vui vẻ đi ra ngoài, có phải hắn ta đã lấy được số bạc mà Lưu gia nợ không?”
Nghe nàng ta hỏi vậy, sắc mặt Trình Mục Du đột nhiên trở nên u ám: “Nguyệt Nha bị Lý Đức Nhượng đưa đi, hiện tại Lưu gia xem như đã tuyệt hậu. Vậy nên huyện lệnh mới nhậm chức của Liêu Dương bèn bán hết của cải nhà cửa của bọn họ đi. Sau khi bán được tiền, tiền nên trả thì trả, nên thu về nhà nước thu về nhà nước. Đương nhiên Lý Thừa Nghiệp cũng lấy được phần tiền của mình”
Trong lòng Tưởng Tích Tích có chút không đành lòng: “Nguyệt Nha… Cô bé sẽ không quay lại sao?”
Trình Mục Du khẽ thở dài một tiếng: “Không biết, tuy Lý Đức Nhượng giết cả nhà cô bé, nhưng lại cực kỳ để ý đến cô bé. Ta nghĩ cô bé cũng không phải chịu khổ ở nước Liêu đâu”
Tưởng Tích Tích cắn môi: “Nhưng Lý Đức Nhượng là kẻ thù giết cả nhà cô bé mà, nếu có một ngày cô bé biết chuyện này, chẳng phải sẽ càng thêm đau khổ sao?” Nói đến đây, nàng ta thở dài thật sâu: “Đại nhân, còn một chuyện mà đến bây giờ ta vẫn chưa nghĩ ra. Ngài nói đạo sĩ kia là do người khác giả trang thành, người nọ… Là ai vậy?”
Trình Mục Du đảo mắt nhìn về phía mặt tường bên cạnh. Trên bức tường trắng, lá cây địa cẩm đã chuyển từ xanh sang vàng đang lay động xào xạc dưới gió nhẹ.
Tưởng Tích Tích chợt hiểu ra: “Là… Yến cô nương?” Nàng ta thoáng sửng sốt, sau đó nhìn về phía Trình Mục Du: “Nhưng tại sao chỉ có đại nhân nhận ra nàng ấy, ta và Lưu đại nhân đều không nhận ra mà”
Trình Mục Du ngẩn người, trong lòng như có sóng to gió lớn, rất lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại được.
(Hết quyển 13)
Quyển 14
Vừa qua tháng Bảy, trong không khí đã thoang thoảng khí thu. Tuy giữa trưa vẫn nóng như cũ, nhưng luôn có vài cơn gió mát và những chiếc lá nhuộm đỏ nhắc nhở dân chúng thành Tân An rằng mùa thu thật sự đang đếnHôm nay, Trình Mục Du đang đọc sách trong thư phòng thì nghe thấy tiếng hô hoán vui vẻ của Tấn nhi truyền tới: “Tích Tích tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng về rồi. Tỷ đi mấy ngày làm Tấn nhi nhớ muốn chết”
Trình Mục Du bèn đứng lên, đẩy cửa ra rồi nhìn hai người đang ôm nhau bên ngoài, hắn thở dài bảo: “Con nhớ Tích Tích tỷ tỷ nhiều hơn, hay là nhớ túi điểm tâm của nàng ta nhiều hơn?”
Tấn nhi thè lưỡi rồi trượt xuống người Tưởng Tích Tích. Lúc chân chạm đất, túi đồ kia đã bị cậu cầm trong tay. Nhưng sau khi tháo ra và lật xem một lúc lâu, cậu chỉ tìm được một gói kẹo, vì thế bĩu môi hỏi: “Tích Tích tỷ tỷ, có phải tỷ quên cái gì rồi không? Trước kia, mỗi lần từ Biện Lương về, tổ phụ đều sẽ nhét một túi đồ ăn lớn cho đệ mà, sao lần này chỉ có một chút thế này thôi vậy?”
Tưởng Tích Tích sờ búi tóc tròn trịa của Tấn nhi: “Bây giờ tổ phụ của đệ bận sứt đầu mẻ trán, làm gì có thời gian chuẩn bị đồ ăn cho đệ chứ. Gói kẹo này là tỷ mua trên đường, đệ ăn trước đi, nếu không đủ thì lát nữa tỷ đến Thấm Hương Trai mua thêm một ít cho đệ”
Tấn nhi mở túi giấy ra, nhét một viên kẹo vào miệng rồi nhai vài cái, trên mặt lộ ra nụ cười đầy hạnh phúc: “Sao tổ phụ lại sứt đầu mẻ trán vậy ạ, chẳng lẽ là trong triều có việc bận?”
Trình Mục Du đi tới, búng lên trán cậu một cái: “Có đồ ăn ngon cũng không chặn được miệng con. Bài tập hôm nay đã làm xong chưa, còn không mau đến thư phòng đi, lát nữa ta sẽ kiểm tra con”
Tấn nhi sợ hãi nhìn phụ thân một cái, sau đó nắm chặt túi giấy đi vào thư phòng. Lúc này Trình Mục Du mới nhìn Tưởng Tích Tích rồi khẽ hỏi: “Vẫn chưa giải quyết được chuyện của đại ca sao?”
Tưởng Tích Tích lắc đầu, khẽ nói: “Vì chuyện của đại ca mà lão gia ăn không ngon ngủ không yên, người gầy rộc cả đi. Nhưng đại ca vẫn khăng khăng muốn cưới cô nương kia, hơn nữa còn tự định ngày luôn rồi, chính là mười lăm tháng này. Ngài ấy còn nói, đến lúc đó phải mời đại nhân và Tấn nhi tới”
Trình Mục Du ngạc nhiên nói: “Đã ầm ĩ như vậy rồi, huynh ấy còn chuẩn bị mở tiệc lớn nữa à?”
Tưởng Tích Tích che miệng cười: “Đây không phải ý của đại ca, là ý của vị cô nương kia. Nhưng hiện tại đại ca cực kỳ nghe lời vị tân nương chưa vào cửa kia, nàng ta nói gì là ngài ấy lập tức làm theo, hoàn toàn không để lão gia vào mắt”
Trình Mục Du lắc đầu cười nói: “Rốt cuộc nữ tử kia có năng lực gì mà lại có thể khiến huynh trưởng thành thật nhút nhát của ta mê mẩn đến mức này chứ. Ta thật sự rất muốn trở về xem thử, xem rốt cuộc nàng ta là hoa dung nguyệt mạo hay liễu yếu đào tơ”
Tưởng Tích Tích dựng thẳng ngón tay rồi thần bí lắc vài cái: “Nghe lão gia nói, nữ tử này chỉ được xem là thanh tú, hơn nữa cũng chỉ là một dân thường giống ta thôi. Thế nên lão gia phản đối hôn sự này, đồng thời trong lòng cũng cực kỳ nghi ngờ, nói thẳng rằng đại ca của chúng ta trúng tà mới quỳ dưới váy của một cô nương bán hoa”
Trình Mục Du vuốt cằm: “Cô nương bán hoa?”
Tưởng Tích Tích gật đầu: “Không phải hai tháng trước thành Lạc Dương có chợ hoa mẫu đơn sao? Đại ca gặp được vị cô nương kia ở nơi đó”
“Người như huynh ấy cũng có thể vừa gặp đã yêu ư?”
“Cũng không phải vừa gặp đã yêu, liếc mắt định tình. Nghe nói, ngày hôm đó, vị cô nương kia bị mấy công tử ở thành Lạc Dương đùa giỡn, đại ca bèn xông lên bảo vệ nàng ta, cuối cùng lấy một địch ba, đánh cho mấy người kia ôm đầu chạy trốn. Sau đó cô nương kia lập tức xem đại ca là ân nhân cứu mạng, xem ngài ấy là đại anh hùng trong lòng, khăng khăng phải lấy ngài ấy”
Nghe Tưởng Tích Tích nói vậy, Trình Mục Du càng tỏ ra kinh ngạc: “Ngươi nói huynh ấy vì hộ hoa mà đánh ngã ba tên đăng đồ tử ư? Không thể nào, khi còn bé, hai chúng ta cùng nhau đi thư viện, hễ gặp phải đồng môn đánh nhau là huynh ấy đều trốn sau lưng ta. Mặc dù vóc người cao hơn ta một cái đầu, nhưng vẫn phải nhờ ta che chở. Suốt bao năm qua, ta chưa bao giờ thấy huynh ấy nổi lên tranh chấp với người khác. Sao một người như huynh ấy có thể làm hộ hoa sứ giả chứ” Hắn nghĩ lại rồi thở dài: “Có lẽ thật sự là tình cảm sâu nặng, khó có thể kiềm chế nên mới vứt bỏ khuôn phép đã theo nhiều năm mà xúc động một lần”
Tưởng Tích Tích nhún nhún vai: “Ai biết được? Nhưng bây giờ đại ca đã không ở trong phủ nữa, mà chuyển đến ở cùng với nữ nhân kia, lâu lắm chưa về rồi”
Trình Mục Du cười khổ vài tiếng: “Ta có thể hiểu được vì sao huynh ấy lại bướng bỉnh như vậy. Huynh ấy sống đến cái tuổi này, nói dễ nghe một chút thì gọi là sống cẩn thận, khó nghe một chút thì chính là hèn nhát. Tất cả mọi người đều nói huynh ấy không có chủ kiến, là một đứa con trai ngoan ngoãn nghe lời phụ thân. Hiện tại đột nhiên trở thành đại anh hùng trong lòng một người, đương nhiên tâm tư sẽ trở nên bành trướng lên trong nháy mắt. Thế nên dù cho phụ thân nói gì, huynh ấy cũng sẽ không nghe”
Tưởng Tích Tích trầm ngâm nói: “Vậy không thể ngăn cản hôn sự này sao?”
“Trái tim đã rung động, sao có thể thu về. Nhưng dù không môn đăng hộ đối, phụ thân cũng không đến mức phải phản đối như vậy chứ?”
Tưởng Tích Tích khẽ lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm, lão gia chỉ nói, chờ chúng ta nhìn thấy nàng ta thì ắt sẽ hiểu tại sao ngài ấy lại phản đối hôn sự này” Dứt lời, nàng ta nhìn Trình Mục Du: “Đại nhân, vừa nãy khi vào phủ, ta nhìn thấy Lý Thừa Nghiệp vui vẻ đi ra ngoài, có phải hắn ta đã lấy được số bạc mà Lưu gia nợ không?”
Nghe nàng ta hỏi vậy, sắc mặt Trình Mục Du đột nhiên trở nên u ám: “Nguyệt Nha bị Lý Đức Nhượng đưa đi, hiện tại Lưu gia xem như đã tuyệt hậu. Vậy nên huyện lệnh mới nhậm chức của Liêu Dương bèn bán hết của cải nhà cửa của bọn họ đi. Sau khi bán được tiền, tiền nên trả thì trả, nên thu về nhà nước thu về nhà nước. Đương nhiên Lý Thừa Nghiệp cũng lấy được phần tiền của mình”
Trong lòng Tưởng Tích Tích có chút không đành lòng: “Nguyệt Nha… Cô bé sẽ không quay lại sao?”
Trình Mục Du khẽ thở dài một tiếng: “Không biết, tuy Lý Đức Nhượng giết cả nhà cô bé, nhưng lại cực kỳ để ý đến cô bé. Ta nghĩ cô bé cũng không phải chịu khổ ở nước Liêu đâu”
Tưởng Tích Tích cắn môi: “Nhưng Lý Đức Nhượng là kẻ thù giết cả nhà cô bé mà, nếu có một ngày cô bé biết chuyện này, chẳng phải sẽ càng thêm đau khổ sao?” Nói đến đây, nàng ta thở dài thật sâu: “Đại nhân, còn một chuyện mà đến bây giờ ta vẫn chưa nghĩ ra. Ngài nói đạo sĩ kia là do người khác giả trang thành, người nọ… Là ai vậy?”
Trình Mục Du đảo mắt nhìn về phía mặt tường bên cạnh. Trên bức tường trắng, lá cây địa cẩm đã chuyển từ xanh sang vàng đang lay động xào xạc dưới gió nhẹ.
Tưởng Tích Tích chợt hiểu ra: “Là… Yến cô nương?” Nàng ta thoáng sửng sốt, sau đó nhìn về phía Trình Mục Du: “Nhưng tại sao chỉ có đại nhân nhận ra nàng ấy, ta và Lưu đại nhân đều không nhận ra mà”
Trình Mục Du ngẩn người, trong lòng như có sóng to gió lớn, rất lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại được.
(Hết quyển 13)