Thảo nguyên vô tận giống như một bức tranh thật lớn trải dài giữa trời đất. Tuy là ban đêm, nhưng xung quanh vẫn là một màu xanh biếc, không có gì che chắn, không có giới hạn, nhưng lại không có một chỗ để ngắm nhìn. Con người đứng trong đó, thoáng chốc đã nhỏ bé hơn rất nhiều. Cho dù đường đường là thái hậu một nước, quyền khuynh triều dã, nhưng cảm giác trống rỗng vẫn dâng lên trong lòng bà ta. Nhìn khoảng trời mênh mông xung quanh, bà ta lại thấy hơi mờ mịt và phiền muộnTiêu thái hậu căn dặn đám người phía sau: “Các ngươi không cần đi theo, ta muốn đi một mình, nếu có việc thì sẽ gọi các ngươi tới”
Tuy đám tùy tùng cảm thấy không ổn, nhưng cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của bà ta, chỉ có thể đứng yên nhìn bà ta đi sâu vào trong thảo nguyên mênh mông. Chưa tới một nén nhang thì bóng dáng của bà ta đã bị che khuất bởi cỏ dại.
Ánh trăng tinh khiết chiếu xuống thảo nguyên khiến nơi đây được phủ thêm một màu sắc thần bí. Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, cây cỏ nhấp nhô lượn sóng theo gió, trông vô cùng thoải mái. Tiêu thái hậu cảm thấy không khí nơi này tốt hơn đại viện hoàng cung không biết bao nhiêu lần. Bà ta bèn hít sâu vài hơi, giải tỏa những uất ức bị dồn nén trong ngực nhiều ngày qua. Tay bà ta vuốt ve cây cỏ, đạp cỏ bước nhẹ về phía trước giống như những ngày tuổi mười sáu.
Cách đó không xa, một đóa hoa nhỏ trong suốt khẽ nở ra những cánh hoa mềm mại của mình dưới ánh trăng, giọt sương đọng ở nụ hoa khiến nó thoạt nhìn hơi đa tình. Tiêu thái hậu cúi người, ngắt nó xuống rồi giơ lên chóp mũi, khẽ ngửi một chút. Bà ta lại cười khẩy: “Hoa nở rồi cũng tàn. Nếu đã như vậy, không bằng đừng mở, kẻo sau này phải thương tâm”
Dứt lời, bà ta lập tức ném bông hoa kia ra phía sau rồi nhấc váy đi tiếp về phía trước. Nhưng vừa đi được vài bước, bà ta chợt nghe thấy một giọng nói uể oải truyền tới từ phía sau: “Bông hoa đang nở rộ, bà hái nó mà lại không thưởng thức nó, đã vậy còn tùy tiện vứt bỏ, vậy chẳng phải là phụ lòng nó sao”
Tiêu thái hậu ngẩn ra rồi đột nhiên xoay người, một tay đặt ở phía sau, lặng lẽ sờ lên thanh chủy thủ treo ở bên hông. Khi người nọ vừa ngáp dài vừa đứng lên khỏi bụi hoa, bà ta lập tức chém chủy thủ về phía nàng.
Tiêu thái hậu tưởng rằng mình sắp chém đứt cái cổ trắng nõn kia thì cổ tay bà ta lại đột nhiên bị siết chặt. Tiêu thái hậu cả kinh, chủy thủ cũng rơi xuống mặt đất. Bà ta định kêu lên, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt hơi nhếch lên kia thì lập tức ngây người không nhúc nhích, tất cả sợ hãi đều bị ép chặt xuống bụng, lồng ngực như sắp nổ tung.
Cô nương áo xanh thấy bà ta bất động thì bèn buông tay. Nàng đi về phía trước vài bước, nhặt lên bông hoa nhỏ trên mặt đất lên rồi quay đầu cười nói: “Bông hoa này làm gì khiến thái hậu chướng mắt à? Sao bà lại đối xử với nó như vậy?”
Tiêu thái hậu nhìn chằm chằm gương mặt chưa từng gặp, không sợ hãi nói: “Ta vốn không phải là người tiếc hoa, thấy nó không vừa mắt thì phá nó thôi. Còn cô nương thì sao, chẳng lẽ vì một bông hoa mà cô lại đòi ta giải thích ư?”
Nữ tử nhướng mày cười: “Ta nào dám. Ta chỉ thấy lạ tại sao thái hậu lại đến thảo nguyên một mình, đã vậy còn không mang theo người hầu nào thôi”
“Khí bẩn trong cung rất nặng, ta ra ngoài giải sầu thôi, nhưng mà…” Sóng mắt bà ta khẽ dao động: “cô nương đến đây làm gì?”
Nữ tử thổi nhẹ một hơi vào lòng bàn tay, đóa hoa nhỏ kia lập tức bay theo gió, hòa vào trong sóng cỏ mênh mông: “Lớn tuổi rồi nên thích nhớ lại quá khứ, lúc mệt mỏi thì luôn muốn đến chốn cũ đi dạo một chút…”
Tiêu thái hậu nhìn góc mặt như ngọc của nàng: “Cô nương vẫn còn trẻ như vậy mà, còn ta thì già rồi” Sắc mặt bà ta tĩnh lặng như nước, nhưng nghe giọng điệu thì lại hơi chán nản.
Nữ tử áo xanh bèn quay đầu lại, tỉ mỉ đánh giá gương mặt già nua của Tiêu thái hậu, dường như lúc này mới phát hiện bà ta là một phụ nhân lớn tuổi. Sau đó nàng thản nhiên thở dài một tiếng, xoay người đi về phía mặt trăng chiếu xuống mà không để lại một câu nào giống như ba mươi năm trước, gió thổi qua không để lại dấu vết gì, tựa như chưa từng tới.
Tiêu thái hậu nhìn theo bóng lưng nàng, chợt nâng tay lên rồi lại chậm rãi hạ xuống, sau đó chạm vào gương mặt không còn trẻ trung của mình. Một lúc lâu sau, đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng kia nữa, ngón tay bà ta mới cảm nhận được chút ẩm ướt. Sau đó bà ta chợt xoay người, không thèm quay đầu mà đi về hướng ngược lại.
Tiểu nha hoàn canh giữ bên kiệu thấy Tiêu thái hậu trở về thì vội vàng nghênh đón: “Thái hậu, sao người đi lâu vậy? Chúng ta chờ rất sốt ruột đấy”
Tiêu thái hậu liếc nàng ta một cái: “Gặp được người bạn già ba mươi năm không gặp nên hàn huyên vài câu”
“Trí nhớ của thái hậu tốt quá, ba mươi năm mà vẫn nhớ rõ diện mạo của người kia”
Tiêu thái hậu bước chậm lại, bà ta nhìn thẳng về phía trước, trong giọng nói có thêm chút ai oán: “Có một vài người, cho dù dáng vẻ có thay đổi cả trăm ngàn lần, ngươi vẫn có thể liếc một cái đã nhận ra” Nói xong, bà ta bước lên kiệu: “Đi thôi, tới phủ Sở quốc công”
***
Đến khi đám người hầu đều lui xuống, Lý Đức Nhượng mới hắng giọng, nhếch khóe miệng nói: “Thái hậu vẫn không nhịn được mà tới hỏi tội à. Nói đi, muốn bắt đầu hỏi từ đâu?”
Tiêu thái hậu nhìn gương mặt gầy gò của ông ta: “Đức Nhượng, từ khi nào mà ta và ngươi đã xa lạ đến mức này”
Lý Đức Nhượng ngẩng đầu, trong mắt hiện ra ánh sáng lạnh: “Nếu Tháp Mộc Yên vẫn còn, đương nhiên hai người chúng ta sẽ không như vậy. Con bé là con của ta, cũng là con của người. Nhưng bây giờ nó đã chết rồi, hơn nữa còn là bị con trai người giết chết. Người nói xem, hiện tại ta nên đối xử với người thế nào? Nên đối xử với hắn ta thế nào đây?”
“Nó là hoàng đế của Đại Liêu, cũng là hoàng đế mà ngươi đã thề sẽ trung thành cả đời” Tiêu thái hậu gằn từng chữ nói.
Lý Đức Nhượng bật cười to: “Người mà ta nguyện trung thành nửa đời người lại đã giết con gái của ta, hơn nữa còn là dưới sự ngầm đồng ý của người”
Mười ngón tay của Tiêu thái hậu nắm chặt tay vịn ghế: “Ta không có, sao ta có thể làm như vậy chứ, Tháp Mộc Yên cũng là con gái của ta mà”
Lý Đức Bảo lạnh lùng giễu cợt một tiếng: “Nhưng người vĩnh viễn không thể yêu thương con bé như ta” Ông ta đứng lên, sải bước đi tới trước mặt Tiêu thái hậu, ánh mắt sáng rực: “Tiêu Sước, người không cần phải tự lừa mình dối người nữa. Từ trước tới nay, ta chẳng qua chỉ là một quân cờ để giúp người ổn định lòng quân mà thôi. Người chưa bao giờ thật lòng yêu ta, đương nhiên cũng không yêu thương con gái của hai chúng ta”
“Đức Nhượng…” Tiêu thái hậu nghẹn lời, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.
Lý Đức Nhượng thấy dáng vẻ này của bà ta thì cũng mềm lòng hơn một chút. Ông ta đi tới trước cửa sổ, nhìn vầng trăng tròn ánh vàng phía bên ngoài: “Tiêu Sước, ta biết trong lòng người có người khác, mà người kia cũng không phải tiên đế. Nhưng đã qua nhiều năm như vậy rồi, người vẫn không quên được hắn sao?”
Người phía sau không nói gì. Một lát sau, Tiêu thái hậu đứng dậy khỏi ghế rồi chậm rãi đi về phía cửa: “Hôm nay ta đến, chỉ muốn hỏi tình trạng vết thương của cô nương kia thế nào. Nếu không có gì đáng ngại thì sẽ phong cô bé làm quận chúa, ban danh Tháp Mộc Yên”
Cơ thể Lý Đức Nhượng khẽ run lên. Lúc quay đầu lại thì chỉ nhìn thấy một cánh cửa vừa được đóng lại. Ngoài ông ta, trong phòng chẳng còn ai khác.