Trình Mục Du, Sử Phi và Sử Kim đi ra ngoài dọc theo tiền sảnh. Sử Kim vừa xoa đầu vừa nói: “Đại nhân, sở dĩ ngài dự tiệc là để hỏi Kinh Vân Lai chuyện mấy dân nữ bị mất tích sao?”“Ta chỉ thăm dò phản ứng của ông ta mà thôi” Trình Mục Du thản nhiên nói.
“Đại nhân nghi ngờ Kinh gia sao?”
“Dù sao Kinh gia cũng là nơi cuối cùng người ta nhìn thấy Tích Tích, ta không thể không để ý được, nhưng theo như phản ứng của Kinh Vân Lai thì vẫn chưa có gì bất thường”
“Nhưng mà đại nhân, thật ra ngược lại thuộc hạ lại nhận ra một chuyện bất thường” Sử Phi vừa cười hì hì vừa nói.
Trình Mục Du và Sử Kim đều nhìn chằm chằm hắn: “Chuyện gì?”
“Hình như Kinh lão gia muốn gả con gái cho đại nhân đó, nếu không sao lại để vị thiên kim tiểu thư này tự mình phục vụ đại nhân uống rượu chứ”
“Cũng đúng, sao ta lại không nhận ra nhỉ” Vẻ mặt Sử Kim như bừng tỉnh.
“Đương nhiên là ngươi không nhận ra, bởi vì hắn đang nói bậy nói bạ mà” Trình Mục Du chẳng hề liếc nhìn Sử Phi dù chỉ một cái, nói. Ba người rẽ ở cuối hành lang và đi ra cổng Kinh phủ.
Người canh cửa là một ông già lưng còng, vừa khóc nức nở vừa lau nước mắt. Nhìn thấy mấy người Trình Mục Du đi ra, ông ta lại khom lưng xuống như lạc đà và buông tay đứng một bên.
“Cụ có chuyện gì buồn sao?” Trình Mục Du thấy ông ta khóc lóc thảm thiết thì cảm thấy không nỡ, bèn dừng lại hỏi.
Không ngờ ông cụ lại chợt quỳ xuống: “Đại nhân, xin đại nhân hãy giúp tiểu nhân, nữ nhi của ta – Đông Hương mất tích rồi, đến bây giờ vẫn chưa tìm được con bé”
“Đông Hương? Là cô gái vì quá sợ hãi trước cái chết của Đắc Thắng mà phát điên mấy ngày trước đó sao?” Trình Mục Du vừa nói vừa đỡ ông cụ lên.
“Không dám lừa dối gì đại nhân, con gái ta và Đắc Thắng có tình cảm với nhau. Hôm đó chúng nó lén lút gặp nhau trong kho thóc, sau khi tận mắt chứng kiến Đắc Thắng chết một cách thê thảm, con gái ta cũng phát điên luôn. Lão gia đã tìm nhiều đại phu tới nhưng vẫn không chữa được cho con bé. Tối hôm trước bệnh điên trở nên nghiêm trọng, nó chạy ra khỏi nhà. Sau đó, sau đó biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa” Ông ta vừa nói vừa đổ lệ: “Đại nhân, ta chỉ có duy nhất một đứa con gái này. Giờ con bé đã phát điên, chỉ cần nhìn thấy con bé mỗi ngày là vợ chồng ta cảm thấy mãn nguyện rồi, nhưng bây giờ ngay không thấy nó đâu thì chúng ta biết phải sống thế nào đây”
Trình Mục Du cầm tay ông ta: “Kinh lão gia có biết chuyện Đông Hương mất tích không?”
“Đương nhiên biết, lão gia đã phái rất nhiều người đi tìm nhưng vẫn không thấy con bé đâu”
“Cụ ơi, chuyện này ta đã nhớ kỹ rồi” Trình Mục Du nhẹ giọng nói: “Nhưng mà cụ phải nhớ, đừng để người khác biết chuyện cụ kể chuyện con gái mất tích cho ta biết, phải nhớ kỹ”
Ông cụ gật đầu lia lịa, sau đó hành đại lễ với ba người họ rồi mới thút tha thút thít đứng dậy, tiếp tục canh cửa.
“Đại nhân,” Sử Kim khẽ nói bên tai Trình Mục Du: “rõ ràng Đông Hương đã mất tích, tại sao vừa nãy Kinh Vân Lai lại nói mình không biết rõ chuyện gần đây có ai mất tích hay không?”
Trình Mục Du đánh mắt ra hiệu cho hắn, ba người bước nhanh về phía trước, mãi cho đến khi cách xa Kinh phủ, Trình Mục Du mới nói với hai người: “Có hai khả năng, một là ông ta không nghĩ đến chuyện Đông Hương mất tích liên quan tới mấy vụ giết người trước đó, cho nên chỉ vô tình lỡ lời”
“Khả năng còn lại là ông ta cố tình giấu giếm?”
Trình Mục Du nhìn về phía xa xăm, lông mày càng nhíu chặt lại: “Không sai, chuyện của trấn Ngọc Tuyền càng ngày càng phức tạp, chúng ta cần phải để ý một chút, cho dù có nghi ngờ gì cũng không được để người khác biết”
“Vâng, đại nhân, vậy bây giờ chúng ta tới gặp Vương tú tài hỏi cho rõ ràng đi!” Sử Phi nói.
“Tất nhiên là phải gặp hắn, nhưng trước đó thì chúng ta phải tới gặp một người trước” Trình Mục Du híp mắt lại, nhìn về ngã ba phía trước và khẽ nói.
***
“Các ngài muốn tìm cô nương họ Yến sao? Hôm nay có nhiều người tìm nàng thật đấy” Tiểu nhị vừa dẫn ba người đi vào phía trong vừa nói.
“Còn có ai đến đây tìm nàng sao?” Trình Mục Du nghiêng người hỏi.
“Phải, vừa mới đi vào thôi, là cái người si tình ở trấn trên đấy” Tiểu nhị dùng ngón tay chỉ vào nội viện: “Nàng đang ở trong căn phòng phía Bắc, các ngài tới xem thử đi”
“Si tình” Trình Mục Du lẩm bẩm một mình. Ba người đi về phía phòng Yến Nương, vừa bước vào sân đã nhìn thấy cửa căn phòng phía Bắc mở ra, Yến Nương và một người trông giống như thư sinh cùng xuất hiện trước cửa. Vóc người thư sinh gầy còm, khoác một cái áo vải cũ, trông hắn ta hệt như một người đã mất ngủ nhiều năm, trên gò má cao gầy là hai vành mắt đen xanh, bước đi lảo đảo, cảm giác như có thể bị một cơn gió quật ngã bất cứ lúc nào.
“Cô nương, cô… thật sự không phải là Ký Dao sao?” Ánh mắt thư sinh khóa chặt trên người Yến Nương như rễ cây, dù có dùng cách gì cũng không chịu buông ra.
“Ta điên hay sao mà không nhớ nổi tên mình?” Yến Nương khẽ thở dài.
“Nhưng…” Hắn ta đột nhiên duỗi tay nắm lấy tay áo của Yến Nương: “Gương mặt này, gương mặt này rõ ràng là Ký Dao mà”
“Vương tú tài,” Tiểu nhị thấy Yến Nương bực mình vì bị hắn ta quấy rầy bèn không nhịn được mà tiến lên và nói: “Rõ ràng cô nương này và Ký Dao không giống nhau mà, ngày nào ngươi cũng ngắm chân dung của nàng mà sao giờ lại không nhớ nổi dáng vẻ của nàng nữa vậy”
Nghe thấy hắn ta nói vậy, thư sinh kia lập tức sửng sốt, ngơ ngác đứng tại chỗ. Một lúc lâu sau, hắn ta đi vòng ra trước mặt Yến Nương và nhìn ngắm kỹ càng, sau đó mới lên tiếng: “Đúng rồi, quả thật cô không phải nàng ấy, chưa bao giờ vẻ mặt của nàng lại thoải mái như thế này, a, không phải, chỉ có một lần, là lúc nàng biến mất ở hội làng”
“Vương tú tài…” Trình Mục Du hơi trầm tư, sau đó hỏi tiểu nhị: “Chẳng lẽ hắn chính là Vương Chi Du?”
“Không phải hắn thì là ai nữa chứ. Hai năm trước, cô nương đính hôn với hắn mất tích trong hội làng. Từ đó hắn cũng phát điên luôn, trở thành một tên vô dụng. Đúng rồi, ngài có biết hắn đi đâu tìm nàng không? Biên giới Đại Liêu, suýt chút nữa là bị quân Liêu bắt luôn rồi. Sau đó phải dốc hết sức bình sinh mới về được, nhưng hắn vẫn không muốn từ bỏ. Chao ôi, đúng là nghiệp chướng mà, bà mẹ già 70 tuổi tức đến mức đổ bệnh. Hôm nay, không biết sao hắn lại vô tình gặp Yến cô nương trên đường, liền nói người ta và thê tử mình giống nhau như đúc rồi đi theo tới tận khách điếm, quấn lấy người ta không rời, ngài thấy có nực cười không”
“Vô tình gặp? Đúng là trùng hợp thật đấy” Trình Mục Du nở một nụ cười kín đáo rồi lớn tiếng nói với người mặc đồ màu tím phía trước: “Yến cô nương, Trình mỗ có việc muốn thỉnh giáo cô nương”
“Trình đại nhân?” Yến Nương chào hắn: “Để ngài chê cười rồi, tú tài này nhận nhầm ta với thê tử của hắn”
Nàng còn chưa nói xong đã bị Vương Chi Du va mạnh vào người một cái, may mà Trình Mục Du phản ứng nhanh, lập tức bước tới đỡ cánh tay nàng nên nàng mới không bị ngã.
“Cái người này, đi sao không nhìn vậy hả?” Yến Nương tức giận.
“Đúng, không thể là nàng, cô không thể là nàng, có lẽ nàng chết rồi. Ta thấy rồi, tối hôm qua ta đã tận mắt thấy rồi” Vương Chi Du không để ý tới nàng mà chỉ lẩm bẩm một mình, hoảng loạn đi lướt qua họ.