Tân An Quỷ Sự

Chương 419: Nàng

Chương Trước Chương Tiếp

Lão đạo sĩ chậm rãi đi về phía cổng thành, thong dong điềm tĩnh như chỉ đi ngang qua nơi này, thuận tiện giải quyết những chuyện chưa giải quyết xongTrình Mục Du đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm lúc lão đi đến gần, lúc đi ngang qua, lão giơ tay phải lên, cầm chắc dây xích sắt, nở một nụ cười trên môi, sau đó hung dữ lấy dây xích đánh vào lòng bàn tay trái.

Trình Mục Du chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, ngay sau đó, một biển lửa bùng lên trên tay lão, dày đặc như mây đen bao phủ, xông thẳng lên trên trời. Ngọn lửa bay khắp bầu trời như bị quỷ ám, sóng lửa điên cuồng nối tiếp nhau hết lớp này đến lớp khác, giương nanh múa vuốt như muốn nuốt chửng cả bầu trời.

Trong nhất thời, vạn vật trên thế gian như không còn tồn tại nữa, giữa trời và đất chỉ còn ngọn lửa hừng hực màu đỏ cam và lão đạo sĩ mặc áo choàng màu lam đang đứng vững vàng trong ngọn lửa.

Một lúc sau, tiếng khóc đột nhiên vang lên sau lưng, Trình Mục Du chỉ cảm thấy cơn gió lớn thổi qua tai, che mờ đôi mắt, khiến hắn không phân biệt được mình đang ở nơi nào.

Hắn ngồi xổm xuống, một tay cầm kiếm chống trên mặt đất, tay còn lại ra sức dụi mắt, gắng gượng mở mắt ra. Nhưng khi nhìn thấy rõ ràng tình hình trước mắt, lại thấy một bóng đen gào khóc bay thẳng về phía mình, chỉ vài thước nữa là đâm xuyên qua ngực.

Đúng lúc này, lão đạo sĩ đó đột nhiên nắm lấy tay hắn rồi lôi về phía mình. Trình Mục Du vô cùng hoảng sợ, hắn ôm chặt lấy lão đạo sĩ đó, nắm chặt áo choàng của lão, không hề dám buông ra.

Hương thơm nhàn nhạt truyền đến, lòng hắn chợt rung động, hắn nhìn bóng người chắn trước mặt mình, thốt ra một câu không thể giải thích được: “Ngài… đúng là người đó sao?”

Lão đạo sĩ không để ý đến hắn, đột nhiên giơ tay trái lên cao, ngọn lửa trở nên rực cháy hơn. Với hành động này, vô số bóng đen gào khóc bay qua hai người họ, chúng bị chôn vùi ba mươi năm, nào ngờ vừa nhìn thấy ánh mặt trời thì lại bị bóng tối nuốt chửng, sao lại có thể không hát lời bi thương.

Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng ngọn lửa cháy hừng hực giữa trời và đất cũng bị dập tắt. Ngoài thành Liêu Dương, chỉ còn vài chục người áo quần tả tơi, vô cùng sợ hãi.

Còn ba ngàn Âm binh đó đã bị ngọn lửa cuốn đi đâu từ lâu.

Sau một trận chiến đấu khốc liệt, cuối cùng thành Liêu Dương cũng khôi phục lại vẻ yên bình trước đây.

“Đi đi, cõi luân hồi mới là nơi các ngươi nên tới” Lão đạo sĩ nhìn về phương xa, khẽ lẩm bẩm.

Trình Mục Du buông tay ra khỏi y phục của lão, nhìn chằm chằm vào vết sẹo dài trên cổ của lão, sau đó khẽ lên tiếng: “Đa tạ ơn cứu mạng của tiên sinh, xin hỏi tôn tính đại danh của tiên sinh?”

Lão đạo sĩ đó không trả lời, lão quay người lại, ánh mắt quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên linh nhãn mà không ai có thể nhìn thấy của Hữu Nhĩ một lát. Sau đó đột nhiên vung tay áo đi về phía xa, dáng người thanh thoát nhẹ nhàng, bước chân nhanh như bay, chỉ trong chốc lát đã biến mất cuối chân trời.

Thấy lão đi xa dần, Lưu Tự Đường mới như tỉnh lại từ trong mơ, hắn ta cưỡi ngựa đuổi theo, nhưng vừa chạy được vài bước, lại bị Trình Mục Du gọi lại: “Hiền đệ, không cần đuổi theo”

Lưu Tự Đường trừng mắt, quay đầu lại: “Trình huynh, huynh quên rồi sao? Lão đạo sĩ đó có thể là hung thủ giết chết mười mấy người Hộ gia”

Trình Mục Du bước về phía trước, kiên định lắc đầu với Lưu Tự Đường: “Không phải, đệ nhận nhầm người rồi”

Lưu Tự Đường bắt ngựa dừng lại, ngạc nhiên hỏi: “Không phải? Chẳng lẽ huynh không nhìn thấy vết sẹo dài trên cổ lão đạo sĩ đó sao?”

Trình Mục Du chậm rãi quay người lại, ánh mắt dừng lại trên mặt Hữu Nhĩ, nhìn vào đôi mắt lóe sáng của hắn ta: “Để trấn áp ba ngàn Âm binh, có người cố ý biến thành dáng vẻ của lão đạo sĩ, người khác không nhận ra, nhưng ta nhận ra nàng”

“Lão khác với nàng, tuy đều biết dùng Tam Muội Chân Hỏa, nhưng một người sử dụng đạo pháp để châm ngòi những oán hận trong thiên hạ, người còn lại dùng đạo pháp hóa giải thù hận mấy chục năm, đưa ba ngàn binh lính nước Liêu về cõi luân hồi”

Lưu Tự Đường bối rối trước lời nói của Trình Mục Du, nhưng bởi vì tin tưởng hắn nên hắn ta vẫn nhảy xuống ngựa, rồi đi đến trước mặt Trình Mục Du: “Cái gì mà người này với người kia, sao đệ lại không hiểu gì hết, vậy rốt cuộc ai là kẻ phản bội của nước Liêu?”

Màu mắt Trình Mục Du sáng tối không rõ: “Kẻ phản bội nước Liêu và giết chết cả nhà họ Hộ là cùng một người. Ta nghĩ, những việc ác mà kẻ đó gây ra không chỉ có những chuyện này. Trong mắt kẻ đó, mạng người nhẹ như rơm rác, có điều bây giờ chúng ta không biết kẻ đó đang ở đâu, cũng không biết làm sao để tìm ra kẻ đó”

Nghe hắn nói vậy, niềm hy vọng của Lưu Tự Đường vừa bén lên lại nhanh chóng vụt tắt. Hắn ta nhìn núi xa mênh mông, nước mắt lặng lẽ rơi: “Thù này một ngày không báo, là thêm một ngày ta không thể sống thoải mái, nhưng kẻ đó lợi hại như vậy, chúng ta có thể làm được gì?”

Trong lúc hắn ta đang vô cùng đau khổ, đột nhiên có người đưa một cái khăn tay tới. Hắn ta quay đầu lại, thấy Tưởng Tích Tích đang nhìn mình, vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy: “Lưu đại nhân, thiện ác cuối cùng cũng có quả báo, lão đạo sĩ đó làm nhiều việc ác, ông trời cũng sẽ không tha cho lão. Ngài yên tâm đi, sớm muộn gì lão cũng sẽ gặp báo ứng, chúng ta cứ chờ là được”

Cảm giác ấm áp chợt dâng lên trong lòng Lưu Tự Đường, hắn ta nhận lấy khăn tay, rồi gật đầu với Tưởng Tích Tích: “Ta sẽ chờ, quyết không từ bỏ, ta tin rằng ngày đó sẽ không còn xa nữa”



“Mẫu hậu, Sở quốc công đưa một cô nương chỉ còn một hơi tàn từ Đại Tống về, mời hết tất cả thái y đến phủ, ra sức cứu chữa, mới cứu được tính mạng của cô nương đó. Trông tiểu cô nương đó giống hệt Tháp Mộc Yên”

“Ta biết rồi”

“Thì ra người đã biết rồi… còn một chuyện nữa, Sở quốc công phái năm vạn đại quân đến biên giới, nói là muốn tấn công thành Liêu Dương, đoạt lại cứ điểm quan trọng nơi biên ải. Nhưng hình như đã xảy ra bất trắc, năm vạn tướng sĩ lại thu quân về triều, thậm chí còn chưa đến biên giới”

“Chuyện này ta cũng biết rồi, còn có chuyện khác muốn nói không? Nếu hết rồi thì hoàng đế cũng về tẩm điện nghỉ ngơi đi, ta mệt rồi”

“Mẫu hậu, chẳng lẽ người không gọi Sở quốc công đến đây để hỏi cho rõ sao? Suy cho cùng, về việc riêng và việc công, ông ta cũng có nghĩa vụ báo cáo với người”

“Ông ta vừa mất con gái, tâm trạng không vui cũng là chuyện thường tình, một khoảng thời gian nữa, ta sẽ tự gọi ông ta đến hỏi rõ”

“Nhưng…”

“Tháp Mộc Yên không còn nữa, Văn Thù Nô, con nói với ta, rốt cuộc trong lòng con đang vui mừng hay buồn bã giống ta?”

Người ngoài màn trướng im lặng một lúc lâu, sau đó khẽ cúi đầu, nói: “Mẫu hậu, thời gian không còn sớm nữa, người hãy nghỉ ngơi sớm đi, nhi thần xin cáo lui”

Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài hoàn toàn biến mất, Tiêu thái hậu mới đứng dậy kéo màn trướng, sai bảo nha hoàn bên cạnh: “Sai người chuẩn bị kiệu, ta muốn ra ngoài”

“Thái hậu, muộn như vậy rồi, người muốn đi đâu?”

“Đến thảo nguyên, đã lâu rồi chưa đi đến đó, ta cứ luôn nằm mơ thấy nơi đó, đến lúc quay về xem thử rồi”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)