Hữu Nhĩ giống như một cơn lốc xoáy khổng lồ, đi đến đâu thì cuốn trôi toàn bộ Âm binh đang trèo lên tường thành đến đấy, rầm rộ như sóng to gió cảTuy nhiên, số lượng Âm binh quá nhiều, bên này vừa rơi xuống thì bên kia lại lao lên, hết lớp này đến lớp khác, hoàn toàn không thể quét sạch được.
Tưởng Tích Tích và Lưu Tự Đường đứng trên tường thành, lo lắng nhìn cảnh tượng chiến đấu đầy cam go và giằng co bên dưới, trái tim càng thêm thắt chặt. Những Âm binh này thật sự rất khó đối phó, chỉ cần còn sót một mảnh thịt thì chúng sẽ không bỏ cuộc, cố chấp chiến đấu đến nỗi tan xương nát thịt, thân thể hóa thành tàn tro mới chịu dừng. Vì vậy, dù Hữu Nhĩ có là một mãnh tướng đi chăng nữa thì cũng khó mà thắng cuộc, nhất thời hai phe không phân rõ thắng bại.
Đột nhiên, một tên Âm binh lợi dụng lúc Hữu Nhĩ sơ ý đập mạnh vào chân của hắn ta. Hữu Nhĩ tức thì gào thét, bắt lấy tên địch đó và quăng xuống đất, đoạn đập thân thể nọ thành từng mảnh vụn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tưởng Tích Tích lo lắng đến mức cắn vào ngón trỏ. Toàn bộ sự chú ý của nàng ta đều đổ dồn vào vết thương của Hữu Nhĩ, hoàn toàn không nhận ra có một cánh tay đầy máu đang bò đến cạnh chân mình, túm lấy cổ chân của nàng ta và lôi xuống.
Tưởng Tích Tích lập tức kêu lên, thân thể đột nhiên rơi tự do khiến nàng ta dùng hai bàn tay cố bám chặt vào khe nứt trên tường thành. Dù cho móng tay đều gãy nát, song Tưởng Tích Tích vẫn không thể chống lại lực kéo xuống của Âm binh.
May mắn thay, vào thời điểm mấu chốt, Lưu Tự Đường đã kịp thời nắm lấy cánh tay Tưởng Tích Tích, dùng tất cả sức lực của mình để kéo nàng ta lên cao. Tuy nhiên, khi vừa kéo lên nửa đường, cánh tay của tên Âm binh kia đã bị một tên khác chụp lấy, khiến thân thể của Tưởng Tích Tích lại đột nhiên hạ thấp.
“Đừng nhìn xuống dưới. Cô chỉ cần nhìn ta là được” Lưu Tự Đường cố gắng nói với Tưởng Tích Tích bằng giọng điệu vô cùng dịu dàng. Bởi vì, hắn ta vừa nhìn thấy một tên Âm binh có diện mạo cực kỳ đáng sợ ở phía dưới, khiến Lưu Tự Đường cũng phải kinh hãi. Nó chỉ còn lại một con mắt, trong hốc mắt kia còn ghim chặt một mũi tên dài, nhãn cầu bị đâm nát bét tới mức máu thịt lẫn lộn, đọng lại dưới khóe mắt. Lưu Tự Đường sợ rằng khi Tưởng Tích Tích nhìn thấy cảnh này thì sẽ hoảng sợ và buông tay ngã xuống.
Lúc này, Tưởng Tích Tích vô cùng ngoan ngoãn nhìn vào mắt hắn ta. Trong đôi mắt của Lưu Tự Đường, ngoại trừ phản chiếu bóng dáng của nàng ta thì còn ẩn chứa ý cười rất dịu dàng. Nụ cười này giúp Tưởng Tích Tích tạm thời quên đi cơn đau ở mắt cá chân, cũng làm tan chảy phần nào sự rét lạnh và kinh hoàng trong lòng nàng ta.
“Tích Tích! Mau nghiêng đầu!” Lưu Tự Đường đột nhiên hét lên.
Tưởng Tích Tích lập tức ngả đầu sang một bên, cảm nhận một luồng gió mát lạnh lướt qua lưng mình: Kiếm Thanh Phù cắm chặt vào cánh tay đang túm lấy mắt cá chân của nàng ta, chặt đứt nó thành hai mảnh vụn, khiến cho tên Âm binh đang đu bám phía dưới cũng phải ngã xuống đất.
Thân thể của Tưởng Tích Tích đột nhiên nhẹ bẫng, được Lưu Tự Đường kéo đến tường thành. Còn chưa kịp vui mừng, nàng ta vội quay đầu nhìn xuống dưới tường thành và nói: “Lưu đại nhân! Kiếm Thanh Phù đã rơi mất rồi. Đây là thanh bảo kiếm do hoàng đế ban tặng cho ngài, không thể đánh mất được”
“Chỉ là một thanh kiếm thôi! Quan trọng là… cô vẫn bình an vô sự” Giọng nói của Lưu Tự Đường khẽ khàng đến mức chỉ có hắn ta nghe được.
Hai người cứ một người thì nhìn kiếm, một người thì ngắm nhìn đối phương. Tuy họ đang sát cánh bên nhau, song mỗi người đều mang một nỗi niềm riêng biệt. Khi tâm trí còn đang lơ đễnh, hai người chợt nghe thấy bên dưới phát ra tiếng động lớn, sau đó âm thanh gào thét đầy sợ hãi vang lên: “Cổng thành bị phá rồi. Âm binh đang chuẩn bị công thành!”
Những người đang đứng trên tường thành lập tức chấn động. Họ hoảng hốt chạy xuống và tới bên cạnh Trình Mục Du, nhìn thấy cổng thành đã bị đánh thủng thành một cái lỗ to tướng. Bên ngoài, khói lửa đang cuồn cuộn, gió cát bay đầy trời, vô số Âm binh gầm rú và xông vào ồ ạt. Đúng lúc đó, Hữu Nhĩ cũng từ trên cao nhảy bổ xuống, giao chiến cùng quân địch.
“Đại nhân! Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Tưởng Tích Tích nhận ra Hữu Nhĩ đang dần đuối sức nên từ từ áp sát hắn ta, siết chặt thanh trường kiếm trong tay, sẵn sàng chiến đấu với kẻ địch bất cứ lúc nào.
Trình Mục Du bèn hít một hơi thật sâu, hướng về phía sau và hô to: “Hỡi các huynh đệ! Ba mươi năm trước, hàng nghìn tướng sĩ đã hy sinh thân mình tại đây để bảo vệ quốc thái dân an. Hôm nay, mặc dù phải lấy ít địch nhiều, không nắm chắc phần thắng, nhưng chúng ta vẫn buộc phải liều chết chiến đấu một phen. Mạng có thể mất, nhưng tinh thần tuyệt đối không thể khuất phục. Bằng mọi giá, chúng ta cũng không được để hậu thế khinh thường mình!”
Những lời này vô cùng dõng dạc và bất khuất. Đám binh sĩ phía sau được hắn khơi dậy nhiệt huyết thì khí thế sôi trào. Dưới sự chỉ huy của thủ lĩnh, họ đều giơ cao vũ khí, xông vào quân địch đông nghìn nghịt ở phía trước.
Hai bên giao chiến với nhau, âm thanh gào thét và chém giết ầm vang, hết ngã xuống rồi lại đứng lên, tuần hoàn liên tục.
Không gian tràn ngập tiếng vũ khí va chạm, xen lẫn tiếng rống giận và rên rỉ, khiến cho thành trì nhỏ bé ở chốn biên thùy bỗng chốc trở thành một địa ngục trần gian.
Trình Mục Du chiến đấu một cách kiên cường, chặt đầu vài tên Âm binh, sau đó lao thẳng về phía tên tướng lĩnh đang mặc giáp cao nhất ở trước mặt. Hiện giờ, kẻ đó đang lấn át Lưu Tự Đường. Bình thường, nếu Lưu Tự Đường có kiếm Thanh Phù trong tay, e rằng hai người vẫn ngang tài ngang sức. Nhưng hiện tại, hắn ta chỉ có thể chống đỡ bằng tay không, chẳng thể phản công, chỉ có thể phòng thủ, nên đã bị tên Âm binh kia đánh đến mức thối lui, sắp không cầm cự được nữa.
Trình Mục Du gầm lên một tiếng, thân hình nhảy bổ lên cao, hai tay nắm chặt trường kiếm và chém thẳng vào đầu tên kia, nhưng hắn đã đánh giá thấp sự nhanh nhẹn của đối phương. Thình lình, tên Âm binh kia xoay người ra sau, nâng cao chông sắt trong tay, tạo thành một cơn gió mạnh mẽ và đánh thẳng về phía Trình Mục Du.
“Đại nhân, cẩn thận!”
Tưởng Tích Tích lập tức hét lên, giương mắt nhìn chiếc chông sắt đang đập về phía Trình Mục Du, chỉ còn cách cơ thể hắn hơn một thước.
Trình Mục Du cũng đã nhìn thấy, nhưng mọi thứ xảy ra quá đột ngột khiến hắn không kịp tránh né, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc chông sắt đầy gai nhọn đỏ rực sắp đâm thủng bụng mình.
Nào ngờ ngay lúc đó, từ đằng xa, một sợi xích sắt đột nhiên vèo vèo bay tới. Sợi xích sắt được bao phủ bởi những lá bùa màu vàng kim kì quái, tỏa ra thứ ánh sáng kỳ dị, giống như một đôi mắt sắc bén trong đêm đen.
Sợi xích sắt lập tức đá văng chông sắt của tên Âm binh, khiến nó biến thành vô số mảnh vụn bên cạnh thắt lưng của Trình Mục Du.
Sau khi cứu người, sợi xích sắt lơ lửng trên không trung và xoay tròn như điên. Ánh sáng vàng rực từ bên trong bắn ra ngoài giống như một tấm lưới khổng lồ, tức thì bao phủ ba nghìn Âm binh ở phía dưới.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trình Mục Du nhất thời sững sờ đến mức ngây ngẩn. Đến hồi tỉnh táo, hắn lại cảm thấy phản ứng của đoàn Âm binh này còn quái dị hơn nhiều. Chúng đột nhiên vứt sạch vũ khí, xoay người ra sau và cúi đầu, thân thể run rẩy không ngừng, tựa như đã nhìn thấy ma quỷ.
Nhưng chúng cũng là ma quỷ cơ mà? Tại sao vẫn còn khiếp sợ như vậy?
Trình Mục Du nghi ngờ nhìn lại phía sau, tức thì trông thấy một cảnh tượng: Ở đằng xa, nơi trời đất giao nhau, có một lão đạo sĩ mặc y phục màu lam mộc mạc, sắc mặt hồng hào, mày ngài mắt phượng đang chậm rãi tiến về phía Âm binh.
Trên cổ lão có một vết sẹo to bằng đầu ngón tay, tạo thành một vòng tròn quấn quanh cổ, trông hết sức ghê rợn.
Thấy lão đạo sĩ từ từ đến gần, bọn Âm binh lập tức lui về phía sau, thậm chí có kẻ còn quỳ rạp xuống đất và liên tục cúi lạy lão, miệng liên tục ú ớ những từ ngữ mơ hồ.
Tuy Trình Mục Du không thể hiểu bọn Âm binh đang nói gì, nhưng hắn đã hiểu tại sao chúng lại sợ hãi như vậy. Bởi vì trên bàn tay trái của lão đạo sĩ đang có ba ngọn lửa bập bùng, phát ra tiếng “tách tách”, tỏa ra ánh sáng màu xanh lam đầy kỳ dị.