Tân An Quỷ Sự

Chương 416: Hang động

Chương Trước Chương Tiếp

Từ Tử Minh chà tay lên quần áo, sau đó nhận lấy bánh bột ngô rồi cắn mạnh một miếng, trong giọng nói có chút nghẹn ngào: “Ngoại trừ gia đình nuôi dưỡng ta, chưa từng có ai đối xử tốt với ta giống như đại nhân” Trong nước mắt lập lòe, hắn ta nhìn về phía hang động thấp thoáng giữa sườn núi rồi nhỏ giọng nói với Trình Mục Du: “Đại nhân, ngài nhìn thấy chỗ đó không có. Năm đó, sau khi chạy ra khỏi Âm Binh Tào, ta đã trốn trong cái hang đó mấy ngày liên tiếp. Sau đó bụng đói không chịu nổi, vết thương trên tay cũng chảy mủ, nhưng ta vẫn không dám đi ra. Bên ngoài hang động, khắp nơi đều là binh lính. Nhưng dù là bị quân Liêu hay quân Tống phát hiện, ta đều sẽ không có kết cục tốt. Thế nên sau cùng, ta còn tưởng mình sẽ chết trong cái hang động đó. Nhưng sau đó ta cảm thấy rất không cam lòng, không muốn chết một mình trong cái động tối đen như mực kia. Thế là ta bèn bắt đầu thử đào núi đá ở phía sau. Không ngờ những tảng đá và đất ở đó rất xốp, ta dùng lang nha bổng đập mạnh vài cái là đã đập ra được một cái hang lớn. Trong lòng ta có hy vọng nên trên người cũng có sức lực hơn. Ta ra sức vừa đập vừa đào trong hang động. Ta cứ đào như thế nửa ngày, thế mà mặt sau lóe vào một tia sáng. Ngài đoán thế nào, hang động kia vậy mà lại bị ta đào xuyên qua. Ta mừng rỡ như điên, cho rằng mình đã được cứu. Nhưng khi đi đến cửa động, ta mới phát hiện nơi này cao bảy tám trượng. Cũng may lúc đó nguồn nước dồi dào nên dưới đáy động tụ thành một cái hồ sâu. Kỹ năng bơi của ta không tốt lắm, nhưng khi đó ta cũng không để tâm mà đâm đầu nhảy xuống nước, dùng hết sức lực trên người mới bơi vào được bờ, từ đó mới có thể sống sót”Nói xong, hắn ta lại cắn mạnh một miếng bánh bột ngô: “Đại nhân, có thể thấy được rằng, không có con đường nào mà ép người ta vào đường cùng cả. Nếu lúc ấy ta buông bỏ, vậy thì sao hôm nay có thể ngồi đây vừa ăn vừa nói chuyện với ngài chứ?” Nói đến đây, miệng Từ Tử Minh hơi mở ra, một lúc lâu sau vẫn không kép lại, ngay cả miếng bánh bột ngô chưa kịp nhai xong trong miệng cũng bị rơi ra: “Không đúng, đại nhân, không đúng”

Thấy dáng vẻ này của hắn ta, Trình Mục Du vội vàng hỏi: “Từ đại ca, huynh chợt nhớ ra điều gì sao?”

Từ Tử Minh chỉ vào cái hang động màu đen kia: “Năm đó, vì sợ bị phát hiện, thế nên sau khi trốn vào, ta đã tốn sức đẩy một tảng đá lớn chặn ở cửa động. Nhưng sao bây giờ, tảng đá kia, tảng đá kia lại không thấy đâu nữa?”

Trình Mục Du cúi đầu trầm tư, trong miệng lẩm bẩm nói: “Chuyện này đã qua ba mươi năm, tảng đá bị người khác đẩy ra cũng…”

Nói đến đây, sắc mặt hắn cứng lại, sau đó lập tức đứng bật dậy rồi chạy về phía cửa động. Hắn không thèm để ý đến thế núi dốc đứng, chân trần chống vách đá rồi bò lên trên, Từ Tử Minh cũng bò theo sát phía sau. Những người ở đằng sau vô cùng khó hiểu, cả đám trố mắt đứng nhìn Trình Mục Du và Từ Tử Minh bám vào vách đá mà liều lĩnh trèo lên giống như khỉ.

Tưởng Tích Tích la lên: “Đại nhân, ngài làm gì vậy?”

Trình Mục Du không có thời gian quay đầu lại, nhưng trong miệng vẫn trả lời: Hang động kia có thể thông qua phía đối diện. Nếu Sử Phi và Sử Kim muốn chạy trốn, nơi này là lối thoát duy nhất”

Nói xong, hắn chống hai tay xuống đất rồi nhảy vào trong động. Sau khi nhìn thấy một vòng sáng trắng to bằng nắm tay ở phía xa thì vô cùng vui vẻ, thậm chí còn không chờ Từ Tử Minh đã lập tức cất bước chạy về phía bên kia hang động. Đi tới đầu hang động, hắn cố nén lại kích động trong lòng, bám lấy vách động nhìn xuống. Thế nhưng, khoảnh khắc thò đầu ra khỏi vách núi, trong lòng hắn chợt thấy lạnh lẽo: Từ Tử Minh nói không sai, nơi này cách bên dưới khoảng bảy tám trượng. Chỉ có một điểm khác với ba mươi năm trước, đó là nó lâu đời hơn, hơn nữa lại thiếu nước mấy năm liên tiếp, thế nên hồ sâu bên dưới đã cạn từ lâu rồi. Lúc này đây, hắn chỉ có thể nhìn thấy một tảng đá trơ trọi.

Một chút hy vọng vừa dấy lên của Trình Mục Du lại tan biến một lần nữa. Nếu bên dưới có nước thì huynh đệ Sử gia còn có đường sống sót. Nhưng tình trạng hiện giờ như thế này, bọn họ chạy thoát như thế nào chứ?

Đang thầm bi thương thì Từ Tử Minh cũng chạy tới, hắn ta thở ôm bụng thở hổn hển một lúc lâu, mới đứt quãng nói: “Đại nhân, theo dọc đường tới đây, ta phát hiện vài vết kiếm còn mới trên vách động. Nói không chừng thật sự là do hai người Sử đại nhân để lại đấy”

Trình Mục Du vô cùng đau lòng, chán nản nhắm mắt lại: “Nơi này cách mặt đất cao như vậy, dù chạy trốn được đến đây thì có ích lợi gì?” Nói xong, hắn không đành lòng nhìn xuống nữa. Vịn tay vào vách động rồi chậm rãi trượt xuống, cả người vô lực dựa vào vách tường. Trong lòng đầy mờ mịt, giống như ánh mặt trời không thể chiếu rọi vào nữa.

Con người sợ nhất không phải là không có hy vọng, mà là rõ ràng đã thấy được ánh sáng hy vọng, nhưng lại bị bóng tối cắn nuốt một lần nữa.

Thấy Trình Mục Du thương tâm như vậy, Từ Tử Minh cũng vô cùng khó chịu. Lời an ủi lúc này đã không còn tác dụng, hắn ta chỉ có thể tiến lên rồi nâng cánh tay của Trình Mục Du lên, sau đó chậm rãi đi về phía cửa hang động. Nhưng chưa đi được mấy bước thì chợt thấy đau đớn ở gót chân. Hắn ta quay đầu, nhìn thấy mấy viên đá bay vào từ cửa động: “bịch bịch” rơi vào trong động.

“Đại nhân… Đại nhân… Ngài xem…”

Từ Tử Minh chỉ vào cửa động, kích động không nói nên lời. Trình Mục Du cũng nhìn thấy mấy viên đá liên tục rơi vào trong động. Hắn giật mình, đẩy Từ Tử Minh ra rồi chạy về phía sau. Sau khi đi tới cửa động, hắn hơi do dự một chút, cuối cùng mới hạ quyết tâm thò đầu ra ngoài một lần nữa.

Bên dưới là một nam nhân gầy gò, râu ria xồm xoàm, quần áo trên người đã rách thành một tấm vải rách, giày dép cũng mất tung tích từ lâu. Hai hàng nước mắt nóng hổi rửa ra hai vệt trắng trên khuôn mặt dính đầy bùn bẩn, một tay hắn nắm lấy tảng đá, tay kia thì ra sức ném chúng về phía cửa động, trong miệng phát ra tiếng gào khóc “a a”

***

Chiếc thìa rơi “loảng xoảng” vào trong chén, người nọ nhìn cô bé trước mặt: “Không có khẩu vị sao?”

Nguyệt Nha trợn mắt nhìn hai con ngươi đen như mực kia: “Người nhà ta đều không còn ư?”

Hắn nhấc thìa lên, ngón tay thon dài chà xát cán thìa, nhưng vẫn im lặng không nói gì.

“Bọn họ… Đều bị ngươi giết à?”

Một lúc lâu sau, người nọ mới “ồ” một tiếng: “Hai mươi mấy người nhà của ngươi đều bị cướp giết, không liên quan đến ta”

Nguyệt Nha không nói, vẫn dùng con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm hắn. Đột nhiên cô bé nghiêng cổ, một tia máu nhỏ tràn ra khỏi khóe miệng, cơ thể cũng mềm nhũn ngã xuống mặt đất.

Người nọ hoảng sợ mà lui về phía sau vài bước. Hắn nhìn chằm chằm thân thể nho nhỏ đang khẽ co giật trước mặt, suy nghĩ như cuồng phong bão táp mà bị kéo về đêm hôm đó: Tháp Bất Yên cũng cuộn người trong lều lớn giống cô bé. Khi hắn nhìn thấy nàng ta thì nàng ta vẫn còn động đậy được, đầu và chân run lên, giống như lá cây đứng trước gió lạnh vậy, vừa yếu ớt vừa bất lực. Nàng ta trợn mắt nhìn đôi mắt quý giá nhất của hắn rồi chậm rãi vươn một cánh tay ra: “Ư ư, ta đau, rất đau…”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)