Trình Mục Du dở khóc dở cười trước lời nói này của hắn ta: “Nếu không phải hiền đệ đích thân nói cho ta biết, ta còn tưởng rằng đây là một kẻ vô vị đang ăn nói huyên thiên nữa ấy. Nhớ đến đại ca của ta đã lập thê nhiều năm, mặc dù không con cái nhưng chưa từng có ý định lấy tiểu thiếp, mỗi ngày huynh ấy không phải ở cục thái y thì cũng ở trong nhà nghiên cứu các loại thuốc, ta còn tưởng rằng với tính cách khô khan của huynh ấy, tuyệt đối sẽ không…”“Sẽ không có chuyện gì, không pha trộn với nữ sắc sao?” Nụ cười trên mặt Lưu Tự Đường càng thêm sâu: “Đây là do huynh quá ngây thơ thôi, củi khô thì lửa bốc, nhất định củi phải đủ khô thì lửa mới có thể bốc cháy càng dữ dội, người chỉ đi ngang qua đám hoa sẽ không khô ngay như vậy, trái ngược kiểu người như lệnh huynh, một khi ngọn lửa được châm lên, có khi còn cháy lan ra đồng cỏ, muốn dập lửa cũng khó ấy chứ”
“Cái gì mà ngang qua đám hoa? Lưu đại nhân là đang nói mình sao?” Cửa bị đẩy ra, Tưởng Tích Tích bước vào, nàng ta cúi đầu hành lễ với hai người, sau đó lại cười hì hì với Lưu Tự Đường: “Lưu đại nhân, vừa nãy ngài đang ví mình như ong bướm đấy sao?”
“Tích Tích, không được vô lễ” Trình Mục Du khẽ khiển trách một câu.
Nhưng Lưu Tự Đường không tức giận, hắn ta chỉ thấy hơi ngượng ngùng, hoàn toàn khác với dáng vẻ nói cười vừa nãy. Hắn ta đứng dậy khỏi ghế, mắt đảo quanh khuôn mặt Tưởng Tích Tích một vòng rồi lại nhìn ra chỗ khác: “Tưởng cô nương, gần đây mọi thứ đều ổn cả chứ?”
Tưởng Tích Tích đi tới trước mặt hắn ta, đưa mắt nhìn quanh khuôn mặt hắn: “Đại nhân thật khách khí, ta đứng trước mặt ngài, ngài thấy ta vẫn tốt thì chính là tốt, sao còn lôi từ ngữ khách sao này ra”
Trình Mục Du lắc đầu mỉm cười hiểu ý, hắn thầm nhủ, ở cùng Yến Nương lâu ngày, những thứ khác thì không học được, chỉ được cái mồm mép là lanh lợi hơn rất nhiều. Hắn nhìn Tưởng Tích Tích: “Phía bên ngươi tối nay không xảy ra sự cố gì chứ?”
Tưởng Tích Tích nhún vai: “Không có chuyện gì xảy ra cả, cuối cùng, Hồ Quý Thành kia còn cho rằng ta là kẻ lừa bịp, cố ý dọa ông ta, còn giáo huấn cho ta một trận, nói cái gì mà tiểu cô nương thật vô học, toàn đem những chuyện không có căn cứ ra để dọa người khác”
Trình Mục Du gật đầu: “Không có chuyện gì thì tốt, hiện tại mọi chuyện đã rõ ràng, chỉ là…” Hắn thở dài một hơi: “Vẫn chưa tìm được mấy người bọn họ”
“Đại nhân đang nói Sử Phi, Sử Kim và Nguyệt Nha sao?” Tưởng Tích Tích đăm chiêu: “Mặc dù đại nhân có lòng tốt, nhưng tiểu cô nương kia có lẽ lành ít dữ nhiều, về phần đám Sử Kim…” Nàng ta cắn môi: “sau khi giao đấu với những tượng đất kia, ta thấy rất khó chịu trong lòng, ta sợ bọn họ, sợ bọn họ…”
Nàng ta không nói tiếp nữa, dùng mu bàn tay lau mạnh lên khóe mắt mấy cái, ngẩng cổ nhìn ra phía ngoài phòng một cách quật cường.
Thấy vậy, Lưu Tự Đường chậm rãi đi tới, đưa một chiếc khăn tay qua: “Đều là lỗi của ta, thấy Xảo Vân kia trốn nhanh quá, trong lúc vội vàng bèn chém đứt đầu nàng ta”
Trình Mục Du lắc đầu với hắn ta: “Chuyện này làm sao có thể trách đệ được, nếu không có hiền đệ, không biết Xảo Vân kia đã chạy đến đâu rồi, chuyện của huyện Liêu Dương sao có thể giải quyết được dễ dàng như vậy”
Tưởng Tích Tích sợ Lưu Tự Đường quá nhạy cảm bèn vội vàng lấy khăn tay lau mắt rồi mỉm cười với hắn ta: “Lưu đại nhân, từ ngày mai, ta sẽ tìm kiếm lục soát từng nhà từng hộ trong cả huyện Liêu Dương, đại nhân có bằng lòng phái một số người đến giúp ta tìm kiếm không?”
Lưu Tự Đường nhìn đôi mắt còn lấp lánh nước mắt của nàng ta: “Nhất định sẽ cố gắng hết sức phục vụ cô nương”
***
Sau vài ngày mệt nhọc liên tục, hiện tại Trình Mục Du đã kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, vì vậy, vừa về đến căn phòng mà Khúc Chính Khôn đã chuẩn bị cho, hắn bèn lập tức đến bên giường, cơ thể chùng xuống, nằm xuống giường với bộ y phục chưa thay. Thế nhưng, mí mắt còn chưa kịp khép lại, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa cực nhẹ, theo sau là giọng nói với vẻ bất an của Từ Tử Minh: “Đại nhân, ta có chút chuyện muốn nói với ngài”
Mặc dù đã kiệt sức đến cực điểm, mặc dù đã đoán được hắn ta muốn nói gì nhưng Trình Mục Du vấn cố chống người dậy, bước đến cửa và mở cửa ra, ra hiệu cho Từ Tử Minh đi vào. Thế nhưng, lúc nhìn thấy bộ dạng hồn vía lên mây kia, trái tim của Trình Mục Du lại mềm đi, sự mệt nhọc trên người cũng từng chút tiêu tan mất, bởi vì hắn biết người trước mặt này hiện đang phải chịu đựng những nỗi đau khổ và dằn vặt như thế nào. Mặc dù trông hắn ta tướng tá to cao, cứng rắn quả cảm nhưng thực ra lại yếu đuối hơn rất nhiều người. Đúng vậy, rõ ràng là người Liêu nhưng lại không thể trở về cố hương, ngày này qua ngày khác năm này qua năm khác sống tạm bợ trên lãnh thổ của kẻ địch, sao có thể không thể không cảnh giác mọi nơi, cẩn thận mọi lúc, càng không nói đến lúc nửa đêm không người, nỗi nhớ quê hương sẽ liên tục giày vò hắn ta, gặp nhấm hắn ta đến thương tích đầy mình, khiến hắn ta vĩnh viễn không thể nếm trải được hương vị vui vẻ hạnh phúc.
Vì vậy, khi nhìn thấy Từ Tử Minh đang quỳ mạnh xuống trước mặt mình, chuẩn bị khấu đầu nhận tội, hắn bèn kéo hắn ta đứng dậy, nhẹ nhàng an ủi: “Từ đại ca, có chút chuyện huynh không nói ta không nói, chúng ta có thể giấu nó cả đời. Giữa huynh và ta đều có ơn cứu mạng nhau, vì vậy thù nước hận nhà, chúng ta ở đây có thể bỏ qua mà không quan tâm đến”
Từ Tử Minh sững sờ: “Đại nhân, ngài biết, ngài sớm đã biết ta là người Liêu?”
“Lần đầu tiên khi đi qua Âm Binh Tào, huynh đã thắp Thanh Ninh Thông Bảo được quét mỡ để cứu mạng Tích Tích, lúc đó, ta bèn nghĩ đến huynh là người Liêu, bởi vì lấy lửa để cúng tế người chết vốn là tập tục của Khiết Đan. Về phần những gì xảy ra sau đó, chẳng qua là xác minh thêm về thân phận của huynh mà thôi”
Từ Tử Minh mở to đôi mắt lưng tròng: “Vậy tại sao, tại sao… đại nhân lại bằng lòng tin tưởng ta? Tại sao lại muốn chữa trị vết thương cho ta? Ta là kẻ dị tộc, là người của nước địch, tại sao đại nhân…”
Nhìn thấy tâm trạng của hắn ta không ổn định, Trình Mục Du vội vàng đỡ hắn ta đến ghế ngồi xuống, cúi đầu cười ấm áp: “Huynh thà mạo hiểm việc bị bại lộ thân phận, cũng phải cứu Tích Tích một mạng, tấm lòng trung thành son sắt này, sao ta có thể không hiểu rõ chứ, vì vậy sao ta lại có thể đuổi huynh đi bởi vì huyết thống của huynh? Những ngày tháng sau đó, huynh càng dùng hành động để chứng minh tấm lòng son của mình, hiện tại ta và huynh đã là bạn bè thân thiết dùng tính mạng để kết giao, ở chỗ ta đây, huynh chính là Từ Tử Minh, chỉ là Từ Tử Minh mà thôi, những thứ khác, ta căn bản không quan tâm”
Nghe thấy lời này của hắn, cổ họng Từ Tử Minh chuyển động mấy cái, sự hoảng hốt cùng bất lực bao nhiêu ngày nay liền hoá thành hai hàng nước mắt nóng hổi trào ra từ khóe mắt, hắn ta nấc nghẹn mấy tiếng: “Đại nhân tin tưởng ta như vậy, thế nhưng, ta lại giấu đại nhân rất nhiều chuyện quan trọng, hiện tại hai vị Sử đại nhân vẫn chưa có tung tích gì, nếu bọn họ có chuyện gì, ta…ta làm sao có thể xứng với ân tình của đại nhân”
Nghe thấy trong câu nói có hàm ý, Trình Mục Du vội vàng bước lên trước một bước, cau mày hỏi: “Từ đại ca, chẳng lẽ trong huyện Liêu Dương này còn ẩn giấu bí mật nào đó mà ta không phát hiện ra sao?”