“Xảo Vân” sửng sốt, nhất thời không biết nên đề phòng bên nào, lực đạo trên tay cũng lỏng ra không ít. Khúc Chính Khôn nhắm chuẩn thời cơ, tránh khỏi trói buộc của nàng ta, vội vàng chạy ra tránh sau lưng Từ Tử Minh, giữ chặt ống quần hắn ta mà không ngừng run rẩy. Bộ dáng chật vật này làm gì còn nửa điểm khí khái của huyện lệnh đại nhân ngày xưa“Xảo Vân” lấy một địch hai, thể lực dần không chống đỡ nổi nữa. Hữu Nhĩ hung mãnh, Trình Mục Du linh hoạt, hai người đồng thời tấn công làm nàng ta chỉ có thể phòng thủ mà không thể tấn công. Nàng ta liên tiếp lui lại, thấy thắng lợi sắp đến, có thể bắt được nàng ta, thì đúng lúc này nàng ta bỗng nhiên cong môi phát ra một loạt ngôn ngữ rắn.
Nàng ta vừa dứt lời, mấy con tượng đất còn lại cũng chui ra khỏi khe nứt trên núi đá, nhảy xuống quấn lấy Trình Mục Du và Hữu Nhĩ. Còn “Xảo Vân” thì nhân lúc rối loạn chạy về phía đầu kia thung lũng, dáng đi uyển chuyển nhẹ nhàng, trong chốc lát đã biến mất trong bóng đêm dày đặc.
Trình Mục Du nhìn nàng ta rời đi, thầm kêu một tiếng không ổn, tiếc rằng mấy con tượng đất này quấn lấy hắn quá chặt, căn bản hắn không thoát thân được.
Ngay khi hắn cho rằng mọi chuyện đã kết thúc như thế thì từ đầu kia thung lũng bỗng truyền đến một trận tiếng ngựa hí vang, âm thanh cao vút, dường như hắn đã nghe được ở đâu đó.
Trong đầu Trình Mục Du như có tia sáng vụt qua, hắn vội cao giọng hô to: “Lưu đại nhân, bắt lấy nàng ta, nàng ta chính là hung thủ đằng sau vô số án mạng ở huyện Liêu Dương”
Chỉ một lát sau, một tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ nơi xa. Trình Mục Du cả kinh, động tác trên tay càng linh hoạt hơn, cùng Hữu Nhĩ và Từ Tử Minh chém giết đám tượng đất còn lại.
Hắn thở hổn hển, ánh mắt xuyên qua đám tuyết đang thưa dần mà nhìn về nơi xa. Quả nhiên không bao lâu đã thấy một hình bóng quen thuộc cưỡi ngựa đi tới chỗ mình, phía sau còn có mấy chục cấm vệ cưỡi tuấn mã, thân mặc giáp sắt.
“Lưu đại nhân” Giọng nói của Trình Mục Du cứng ngắc như bị tuyết lạnh đóng băng: “Ngài… ngài giết nàng ta rồi ư?”
Lưu Tự Đường cười nhảy xuống ngựa đi đến bên cạnh hắn, ném đầu của “Xảo Vân” xuống đất, khoanh tay nói: “Kết thúc rồi phải không? Huynh để ta dẫn người từ nơi xa chạy đến chính là vì giúp huynh dọn dẹp hả?” Thấy sắc mặt của đám người Trình Mục Du không đúng thì hắn ta mới bừng tỉnh: “Chẳng lẽ huynh còn muốn giữ nàng ta lại làm gì sao?”
Trình Mục Du nghĩ đến Sử Kim, Sử Phi và Tiểu Nguyệt còn đang mất tích thì trong lòng chợt thấy lạnh lẽo, nhưng hắn vẫn hành lễ: “Để ngài phải hưng sư động chúng, là Trình mỗ đánh giá nhầm thực lực của đối phương, làm chậm trễ thời gian của đại nhân”
Hắn còn chưa dứt lời thì đã có một bóng người lảo đảo chạy tới. Khúc Chính Khôn quỳ rạp trước mặt Lưu Tự Đường, mặt dán sát nền tuyết, nhanh nhảu nói: “Tiểu nhân là Khúc Chính Khôn, huyện lệnh huyện Liêu Dương. Không biết đại nhân đến đây nên không tiếp đón từ xa, mong đại nhân thứ lỗi. Đại nhân bôn ba suốt dọc đường, mời theo tiểu nhân đến phủ nha nghỉ ngơi, chớ để mệt mỏi ảnh hưởng thân thể”
***
Nghe Khúc Chính Khôn lải nhải kể xong chuyện đã xảy ra thì chân trời đã có tia sáng. Thật ra tường thuật sự việc cũng không lâu đến thế, nhưng Khúc Chính Khôn lại thêm vào trong đó một lượng lớn những câu chữ biện bạch, cái gì mà không phải ông ta muốn cưới Xảo Vân mà do nàng ta cố tình mê hoặc, nên ông ta mới bất đắc dĩ cưới nàng ta về phủ; cái gì mà ông ta đã sớm muốn báo cáo án này lên triều đình, nhưng lại sợ ngày hè nắng nôi, ảnh hưởng đến tâm tình của thánh thượng; thậm chí ông ta còn nói vì án này mà ngày đêm không được yên ổn, thân thể hao gầy không ít.
Lưu Tự Đường nhìn cái bụng to mọng của ông ta bèn thầm ngẫm lại ý nghĩa của hai chữ “hao gầy” kia. Cuối cùng, hắn ta xua tay với Khúc Chính Khôn, ý bảo mình đã hiểu hết khó xử của Huyện lệnh Liêu Dương rồi. Sau đó lộ ý tứ nói mình mệt mỏi, muốn đi nghỉ sớm, lúc này mới tiễn được vị Khúc đại nhân “bụng đầy nước đắng” này đi.
Sau khi Khúc Chính Khôn rời đi, Lưu Tự Đường và Trình Mục Du mới nhìn nhau cười: “Bảo sao Trình huynh muốn ta từ ngàn dặm xa xôi đến đây. Ta thấy nếu không phải có Hữu Nhĩ ra tay tương trợ, chỉ dựa vào tên phế vật này thì huynh căn bản không phải đối thủ của nữ nhân kia. Có khi Khúc Chính Khôn còn bị người mê hoặc, coi các huynh trở thành hung thủ mà bắt giữ ấy chứ”
Sắc mặt Trình Mục Du rất nặng nề, hắn nhìn ánh sáng le lói nơi chân trời mà than thở: “Huyện Liêu Dương rách nát như thế này, một phần do chiến tranh nhưng cũng là vì có tên cẩu quan này. Cho dù mỗi năm triều đình có ban ngân lượng xuống để hỗ trợ thì chỉ sợ đều vào túi ông ta, dân chúng chẳng được chút ngon ngọt nào. Hiền đệ, thân phận của ta không thích hợp tham tấu ngự tiền, nếu đệ về triều, xin đệ đừng quên thành trấn nơi biên thùy này, bá tánh nơi này sống quá khổ rồi”
Lưu Tự Đường trịnh trọng gật đầu: “Huynh yên tâm, lần này ta tới cũng không thể về không, ta sẽ tra xét huyện nha Liêu Dương này rõ ràng. Nhổ cỏ phải diệt tận gốc, hoàn toàn thanh trừ phe phái tên cẩu quan này, không để lại chút tàn dư nào. Thánh thượng ghét nhất chính là tham ô hối lộ, làm trái pháp luật. Chắc chắn sau khi ta trở về bẩm báo, Khúc Chính Khôn cũng không còn mấy ngày tốt lành đâu” Nói xong, hắn ta uống một ngụm trà, lại nói với Trình Mục Du: “Trình huynh, Xảo Vân kia vì trả thù cho ba ngàn Liêu binh chết ở Âm Binh Tào nên mới gây ra nhiều án mạng đến thế sao?”
“Hiền đệ còn có nghi ngờ gì khác à?”
Lưu Tự Đường nhướng mày: “Không hẳn là nghi ngờ, chỉ là ta luôn cảm thấy nàng ta làm thế thành ra đánh động quá. Nếu nàng ta muốn giết người thì chỉ cần lấy đao kiếm chém một nhát là xong, với công phu của nàng ta thì làm vậy không khó, vì sao còn phải tạo ra tượng đất, lại dùng ngôn ngữ rắn chỉ huy chúng giết người chứ?”
Trình Mục Du khẽ vuốt cằm: “Lời của hiền đệ cũng trùng ý ta, nhưng văn hóa của tộc Khiết Đan thần bí khó lường, bọn họ dùng biện pháp tà ác này để giết người cũng không phải không thể hiểu được, khả năng chỉ là một loại thói quen mà thôi”
Lưu Tự Đường gật đầu: “Chắc do ta nghĩ nhiều” Sau đó hắn ta đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó bèn đùa: “Trình huynh, chúng ta tạm thời không nói đến chuyện này nữa. Huynh tới đây cũng đã nửa tháng, chắc là chưa nghe nói chuyện Trình phủ đang loạn cả lên, nhất là lệnh tôn ngày nào cũng mặt ủ mày chau, tóc cũng bạc hơn phân nửa đâu nhỉ?”
Trình Mục Du nghe hắn ta nói đến Trình gia thì có hơi sốt ruột nhưng lại thấy biểu cảm của hắn ta thì cũng đoán được không phải chuyện lớn gì, vì thế cũng chậm rãi mà hỏi: “Ta tò mò muốn nghe xem Trình gia đã xảy ra chuyện gì mà khiến đệ vui vẻ đến thế đây”
Lưu Tự Đường cố không cười: “Thất lễ, nhưng việc này quả thật khó thể tưởng tượng nổi. Huynh trưởng của huynh thoạt nhìn là người trung thực, luôn nghe lời phụ thân thế nhưng vì một nữ tử mà nổi lên tranh chấp với lệnh tôn, cho nên ta mới cảm thấy không thể tưởng tượng nổi”
Trình Mục Du trợn mắt há hốc mồm: “Đệ nói đại ca của ta vì một cô nương mà tranh chấp với phụ thân sao? Sao có thể? Huynh ấy luôn là người nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, vừa cố chấp lại cổ hủ, sao có thể làm ra chuyện trái với lệnh phụ thân như thế chứ?”
“Chính vì hắn bị nữ nhân kia mê hoặc đến biến thành một người khác nên lệnh tôn mới tức giận đến vậy. Bây giờ chuyện này đã truyền khắp Biện Lương, mọi người nói rằng Trình Thu Trì như cây khô gặp mùa xuân, hoa tươi nở rộ, từ đây một đi không thể vãn hồi, hiếu tử biến thành nghịch tử”