Tân An Quỷ Sự

Chương 411: Nhị phu nhân

Chương Trước Chương Tiếp

Tiếng “xì xì” kia vốn không lớn nhưng trong thung lũng yên tĩnh khiến nó bị phóng đại lên vài lần, hơn nữa còn dội vào vách đá, vang vọng bốn phía khiến người nghe cảm giác như lúc này trong thung lũng đang tụ tập cả ngàn con rắn, chúng cùng ngửa cổ phun lưỡi, phát ra tiếng rắn trầm bổngTheo tiếng rắn vang lên, đống chỉ đỏ nằm la liệt trên đất như bị bỏng, bỗng nhiên chúng bật dậy rồi vặn vẹo. Từ Tử Minh bị cảnh tượng quái dị này làm cho kinh sợ, suýt nữa kêu ra tiếng. Cũng may Trình Mục Du nhanh chóng bịt miệng hắn ta lại rồi nhẹ gật đầu, ý bảo hắn ta bình tĩnh lại.

Đống chỉ đỏ vặn vẹo trong chốc lát thì ngôn ngữ rắn bỗng nhiên cất cao, vì thế những sợi chỉ đỏ đó cũng ngóc đầu cao hơn, theo biến hóa của âm thanh kia mà lắc trái lắc phải, giống những con rắn đang ngóc đầu di chuyển vậy. Đột nhiên, tiếng ngôn ngữ rắn trầm xuống, như là bay sâu vào thung lũng rồi biết mất tăm. Cùng lúc đó, những sợi chỉ đỏ kia đồng thời đứng thẳng tắp như những cái cọc bị người ta cắm trên đất. Chúng bỗng đồng thời chui nhanh xuống dưới đất, trên mặt đất chỉ lộ ra một đoạn ngắn ngủn.

“Nàng ta đang làm gì vậy?” Hữu Nhĩ dụi mắt, ánh mắt không dám rời khỏi cảnh tượng kỳ lạ phía trước. Hắn ta thấy những sợi chỉ đỏ kia đã chui hết xuống đất rồi biến mất. Thung lũng cũng trở lại yên tĩnh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Đang ngây người nhìn thì hắn ta chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng rút kiếm khỏi vỏ, quay đầu lại thì thấy Trình Mục Du đã rút kiếm ra, Từ Tử Minh cũng nắm chủy thủ trong tay, họ đều đứng trong tư thế phòng bị. Hắn ta đang định cười bọn họ quá khẩn trương, thì mặt đất dưới chân đột nhiên rung lắc vài cái, tuy động tĩnh rất nhẹ nhưng hắn ta vẫn nhạy bén phát hiện ra.

Hữu Nhĩ thầm thấy căng thẳng, vội híp mắt nhìn phía trước, hắn ta thấy bên cạnh Xảo Vân đột nhiên xuất hiện mấy chục đống đất nho nhỏ, hơn nữa chúng còn không hề yên lặng vì đang có bùn đất không ngừng tuôn ra từ cửa hang, làm đống đất càng ngày càng lớn.

“Hữu Nhĩ, chuẩn bị bùa chú và bịt miệng mũi lại”

Giọng nói đầy khẩn trương của Trình Mục Du vang lên, lúc này Hữu Nhĩ cũng đã đoán được thứ bên dưới những đống đất kia là gì. Hắn ta nghe lời, lấy ra khăn đã chuẩn bị từ trước ra để che mặt, sau đó lại lôi ra một lá bùa rồi nắm chặt trong lòng bàn tay.

Sau khi chuẩn bị xong, mấy người lại lẳng lặng núp ở một bên mà nín thở chờ đợi, nhìn đống đất càng ngày càng lớn, càng tụ càng cao…

Bỗng nhiên, trong mỗi hang động chợt xuất hiện một bàn tay nhỏ nhắn màu vàng như đất vươn ra, bám chặt lấy mặt đất xung quanh. Trên những bàn tay này còn có móng tay, nếu không nhìn kỹ thì đúng là sẽ lầm tưởng là tay trẻ sơ sinh.

“Đại nhân, nhiều tượng đất như vậy, sợ là số bùa chúng ta mang theo không đủ dùng” Từ Tử Minh lo lắng nhìn thung lũng.

“Đợi lát nữa tượng đất ngoi đầu lên, chúng ta sẽ lao ra ngay lập tức. Lúc đó Hữu Nhĩ khống chế Xảo Vân, huynh và ta chặt đầu đám tượng đất này, tuyệt đối không thể để chúng nó chui ra” Trình Mục Du nghẹ giọng dặn dò.

Từ Tử Minh gật đầu đồng ý, nhưng trái tim dường như đã nhảy lên tận cổ, lòng bàn tay của hắn ta liên tục đổ mồ hôi lạnh khiến hắn ta suýt nữa không nắm chặt được chủy thủ.

Lúc này đám tượng đất đã lộ ra đỉnh đầu, tiếp theo là trán, rồi đôi mắt lạnh lẽo không có độ ấm, thêm chút nữa là nụ cười quỷ quyệt. Đó là nụ cười mà hắn ta khó có thể quên được, cho dù chỉ liếc qua cũng sẽ khiến người ta không rét mà run.

Ba người căng thẳng đề phòng, nhìn chằm chằm đám tượng đất đã nhô nửa đầu khỏi mặt đất xung quanh Xảo Vân, đồng thời chuẩn bị nhào ra.

Nhưng đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc thế này, phía sau bỗng truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập. Thân hình mập mạp của Khúc Chính Khôn xuất hiện trong thung lũng, ông ta vừa thở hồng hộc vừa chạy tới chỗ Xảo Vân, mở miệng hô lớn: “Phu nhân, phu nhân, sao nàng lại chạy một mình tới đây, làm ta tìm mãi. Mụ độc phụ kia nói nàng lén lút đi ra ngoài, còn nói nàng có gian tình ở bên ngoài. Ta đã nói không tin mà bà ta cứ bắt ta đi theo xem. Đến đây rồi ta chắc chắn mình đoán không sai mà. Hai ta phu thê tình cảm sâu nặng, sao nàng có thể có gian tình với người khác được. Nhưng giờ trời đã tối đen thế này, sao nàng lại đến đây một mình thế?”

Hóa ra chính thất của Khúc Chính Khôn khó chịu với Xảo Vân, chỉ hận không bắt được lỗi sai nào của nàng ta, hôm nay thấy Xảo Vân một mình lén lút ra khỏi phủ thì nghi ngờ, vì thế bà ta mới mách cho Khúc Chính Khôn biết. Khúc Chính Khôn vốn cả tin, hơn nữa Xảo Vân lại trẻ tuổi xinh đẹp, ông ta sợ mình không giữ chặt nàng ta, cho nên mới chạy một mạch từ huyện nha tới đây. Nhưng Xảo Vân đi nhanh, ông ta theo tới ngoài thành thì mất dấu, vội vừa đi vừa hỏi thăm dọc đường, lại vòng vèo ở trong núi hồi lâu mới phát hiện ra Xảo Vân ở Âm Binh Tào.

Lúc này, ông ta chạy chậm đến chỗ Xảo Vân, mỗi khối thịt mỡ trên người đều tràn ngập vui sướng. Đây chính là loại vui sướng khi phát hiện ra rằng ông ta vẫn giữ được tôn nghiêm của đàn ông, chứng tỏ ông ta vẫn có đủ sức hấp dẫn.

Nhưng còn chưa chạy đến bên cạnh Xảo Vân thì nỗi vui sướng này đã bị xua tan, thay vào đó là một cơn lạnh thấu tim gan.

Xung quanh Xảo Vân có mấy chục cái đầu nho nhỏ làm bằng bùn đất, trên gương mặt chúng đều mang theo một nụ cười đầy quái dị, đôi mắt không có thần thái nhìn chằm chằm ông ta. Cái nhìn của chúng quái dị đến nỗi lông tơ trên người ông ta dựng đứng cả lên.

“Phu nhân, phu nhân, nơi này kỳ lạ quá, chúng ta mau về thôi” Đến tận lúc này Khúc Chính Khôn vẫn nhớ thương Xảo Vân, ông ta tiến lên vỗ vai nàng ta, định kéo tay nàng ta rời đi.

Xảo Vân không quay đầu lại, tay nàng ta lạnh vô cùng, khiến Khúc Chính Khôn cảm thấy mình như đang nắm một khối băng.

“Đi? Đi đâu? Bọn họ đều bị phong ấn dưới mặt đất, ba mươi năm qua đi mà oán khí vẫn không tiêu tan. Nếu ta đi rồi thì ai sẽ báo thù cho các tướng sĩ Đại Liêu ta đây?” Giọng nói của Xảo Vân thay đổi, trong âm trầm lộ ra vài phần lãnh đạm.

Dứt lời, nàng ta nhẹ nhàng ngoảnh lại, nở một nụ cười quái dị y như đám tượng đất và chậm rãi đến gần Khúc Chính Khôn còn chưa kịp buông tay.

Cùng lúc đó, trên mặt đất vang lên vài tiếng ‘rắc rắc’, đám tượng đất nhao nhao chui từ dưới đất lên, từ từ đi về phía Khúc Chính Khôn.

Một mùi tanh hôi nồng bốc lên, ông ta rất quen cái mùi này. Vì trên những thi thể bị ngạt chết kia cũng có mùi này, nó đọng lại trên thi thể thật lâu không tản đi.

Cuối cùng, Khúc Chính Khôn cũng buông tay ra, mặt mày nhăn cả lại, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Xảo Vân, không… không phải, ta… ta chỉ là… chỉ là ngẫu nhiên … ngẫu nhiên đến đây, tuyệt không… tuyệt không có ý quấy rầy các vị, ta… ta không thấy gì hết… không phải, cho dù thấy được thì ta cũng sẽ không… sẽ không nói với bất kỳ ai…” Nói xong lời này, chính ông ta cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt vừa xa lạ lại quen thuộc kia, cứ thế mà sợ đến nỗi bật khóc.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)