Tinh Vệ đáp xuống một cây đại thụ. Nó giũ lông, ngọn lửa trên người rơi xuống và thiêu cháy vài cái lá khô dưới tàng cây. Nó xoay đầu nhìn xung quanh, sau đó nhìn chằm chằm vào mấy vết chân màu đen trên cỏ. Dấu chân đó trông hệt như dấu chân của một đứa trẻ ba bốn tuổi, nhưng dấu chân đó đi đến đâu, cỏ cháy đen, bùn đất lún sâu đến đấy, đây không phải là điều mà một đứa trẻ có thể làm đượcTinh Vệ bay về phía trước theo hàng dấu chân, càng bay sâu vào trong núi, nhiệt độ ngày càng hạ xuống thấp, nhưng cây cối thì lại thưa thớt dần, lớp sương mù dày đặc từ từ hiện ra. Không biết đã bay được bao lâu, nó chợt phát hiện trên mặt đất không còn dấu chân nữa, phía trước chỉ có một cây vân sam cao ngút trời. Thân cây thẳng tắp không chút uốn lượn, cành lá rậm rạp um tùm, ngọn cây nhọn chọc thẳng vào màn sương hỗn độn.
Tinh Vệ khẽ kêu một tiếng rồi bay tới một cành vân sam đang chìa ra ngoài, lúc móng vuốt của nó vừa chạm vào cành cây, cơ thể nhỏ bé rung vài cái, suýt chút nữa thì rơi khỏi cành. Nó đứng vững lại và nhìn xuống dưới, bên cạnh nơi cây vân sam bén rễ có một cái hang lớn, vài làn khói trắng bao phủ lấy cửa hang và uốn lượn bay thẳng lên bầu trời. Nhìn thấy làn khói trắng, mắt Tinh Vệ lập tức sáng lên, móng vuốt màu đỏ cắm chặt vào cành cây và liên tục kêu lên như đang cảnh cáo.
Mấy làn khói trắng lập tức xuất hiện dày đặc, ngay sau đó, một đôi tay màu đen vươn ra khỏi cửa hang và bám víu vào thân cây to lớn. Cây vân sam bắt đầu lắc lư mạnh, Tinh Vệ bèn dang cánh bay khỏi cành cây, định bay lên nơi cao hơn. Nhưng đúng lúc này, cái bóng đen đó đột nhiên nhanh như cắt nhảy lên cành cây mà nó vừa đậu ban nãy. Một mùi tanh lập tức phả về phía Tinh Vệ cùng với tiếng “ken két”, “rắc rắc” kỳ quái, giống như là tiếng mấy hàm răng va đập vào nhau cùng một lúc.
Tại trấn Ngọc Tuyền cách đó vài dặm, Yến Nương từ từ mở mắt ra. Rốt cuộc thứ mà mình đã nhìn thấy thông qua Tinh Vệ là gì: Con mắt đỏ tươi đầy hung ác giống như ngọn lửa không thể dập tắt dưới địa ngục, nó há miệng, những chiếc răng nanh nhọn hoắt sắc bén nhô ra, từng hàng gắn chặt vào nhau, trên mặt còn có vết máu tanh tưởi.
Nhưng không đúng, không phải nó chỉ là một đứa trẻ thôi sao?
Nàng nắm thật chặt chiếc khăn tay, lo lắng khẽ gọi một tiếng: “Tinh Vệ”
***
“Đại nhân,” Sử Phi và Sử Kim đi tới sau lưng Trình Mục Du, “chúng thuộc hạ nghe nói, quả thật Tưởng cô nương đã tới Kinh phủ”
Trình Mục Du bước ra từ dưới cây quế: “Họ nói sao?”
“Có một phu nhân họ Dương nói là đã đến Kinh phủ cùng với một cô nương. Nhưng hai ngày trước cô nương đó nói mình có việc gấp nên đã vội rời đi rồi. Theo như dáng người của cô nương mà người này miêu tả thì chắc chắn đó là Tưởng cô nương”
“Tại sao nàng ấy lại cùng Tích Tích đến Kinh phủ?”
“Bởi vì phu quân của nông phụ đó bị mất tích ở núi Khâu Hưng, Tưởng cô nương từng lên núi tìm giúp nên hai người đã kết bạn với nhau. Thuộc hạ nghĩ Tưởng cô nương định nhân cơ hội này trà trộn vào Kinh phủ, nhưng chẳng biết tại sao sau khi rời khỏi đây lại biến mất. À, đúng rồi, người này còn nói một chuyện nữa”
“Chuyện gì?” Trình Mục Du vội vàng hỏi.
“Phụ nhân kia biết chúng thuộc hạ đang hỏi thăm tung tích của Tưởng cô nương bèn lẩm bẩm rằng năm nào trấn Ngọc Tuyền này cũng có nữ tử biến mất một cách bí ẩn. Trước đây người nhà cũng đã báo quan, nhưng sau khi đi vài chuyến, người của quan phủ vẫn không phát hiện ra tung tích của những cô gái này, dần dần, người ta cũng không báo án với quan phủ nữa. Bởi vì phần lớn gia đình của những nữ tử này đều không hòa thuận, nên chỉ nói có lẽ vì các nàng bất mãn với phu quân, với cuộc hôn nhân của mình nên đã bỏ trốn”
“Còn có chuyện như vậy sao?” Trình Mục Du cúi đầu trầm tư một lúc, sau đó nhìn huynh đệ nhà họ Sử nói: “Võ thuật của Tích Tích rất tốt, người bình thường chắc chắn không thể bắt được nàng, trừ phi…”
“Trừ phi là một con yêu quái giống như lần trước ạ?” Sử Phi bước lên một bước, hỏi.
Trình Mục Du không trả lời, hắn nghiêm túc nhìn hai huynh đệ: “Có hỏi được thân phận của cô gái mất tích không?”
“Nàng ấy cũng không nhớ rõ lắm, nhưng có một người vẫn nhớ. Bởi vì cô gái kia vẫn chưa kết hôn, còn người đính hôn với nàng là một tú tài ở trấn trên. Sau khi nàng mất tích, tú tài lập tức bỏ thi và đi khắp nơi tìm nàng, nhưng đến bây giờ hắn sắp bị dày vò đến mức phát điên rồi mà vẫn chưa tìm được vị hôn thê”
“Tú tài đó tên là gì? Đang ở đâu?”
“Vương Chi Du, sống ở…”
Sử Phi đột nhiên ngừng lại, bởi vì bóng hình Kinh tiểu thư chợt xuất hiện trước cửa viện. Cô ấy đi về phía họ, chắp tay chào: “Đại nhân, phụ thân nói vì chuyện của Kinh gia mà ba vị đã phải bôn ba mệt nhọc suốt đường, phụ thân cảm thấy rất áy náy, nên đã bày tiệc rượu, mời ngài và hai vị Sử đại nhân cùng tham gia một chút. Mời các vị đi theo ta”
Sử Kim đang định từ chối thì lại bị Trình Mục Du chặn lại. Hắn nở một nụ cười rồi đáp: “Kinh đại nhân đã có lòng thì ta không thể chối từ, mời tiểu thư dẫn đường”
Trình Mục Du và Kinh Vân Lai ngồi chung một bàn, Kinh Trần Cẩm và huynh đệ Sử Phi Sử Kim ngồi tại bàn bên cạnh. Kinh tiểu thư đứng sau lưng cha hầu hạ, nhận lấy mâm thức ăn trong tay nha hoàn và đặt lên bàn.
“Ngọc nhi, cha đã quen rồi nên không cần nữa đâu, con qua hầu hạ cho Trình đại nhân đi” Kinh Vân Lai nói với con gái đang đứng sau lưng.
“Trình mỗ sao dám để tiểu thư tự mình hầu hạ” Trình Mục Du vội đứng dậy từ chối nhưng lại bị Kinh Vân Lai kiên quyết kéo xuống.
“Sao lại không dám, mặc dù Trình đại nhân chỉ mới nhậm chức được nửa năm, nhưng đã cai quản Tân An đâu vào đấy. Hôm nay coi như Vân Lai thay mặt dân chúng thành Tân An đa tạ đại nhân” Dứt lời, ông ta dùng hai tay nâng chén rượu lên: “Ta xin cạn trước”
Trình Mục Du cũng không tiện nói gì thêm, bèn cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Hai người nói chuyện trời đất, nghị cổ luận nay, ăn uống linh đình, chẳng mấy chốc đã trôi qua một canh giờ.
Trình Mục Du thấy thời cơ đã đến, bèn buông đũa xuống và nói: “Kinh lão, ngoài việc trộm lương thực thì Trình mỗ còn có một việc muốn hỏi ngài”
“Mời Trình đại nhân nói, phàm là chuyện Kinh mỗ biết thì tuyệt không giấu giếm”
“Là thế này, vài ngày trước ta bảo sư gia sắp xếp lại hồ sơ mấy vụ án cũ. Không ngờ lại phát hiện có mấy vụ giết người ở trấn Ngọc Tuyền vẫn chưa phá”
“Ồ? Vụ nào vậy?” Kinh Vân Lai nhướng mày hỏi.
“Vụ mấy dân nữ mất tích, không biết Kinh lão đã nghe nói chưa?”
Kinh Vân Lai suy nghĩ một hồi và nói: “Nhưng ta nghe nói, phần lớn những nữ nhân này đều bỏ nhà đi vì gia đình không hòa thuận. Hơn nữa quan phủ cũng đã phái người tới điều tra mấy lần nhưng không tìm được manh mối nào có giá trị, cho nên cũng không giải quyết được gì”
“Gần đây lại xảy ra những chuyện tương tự sao?”
“Chuyện này thì ta không rõ lắm, gần đây vì chuyện lương thực bị trộm mà ta bận đến mức đầu óc quay cuồng. Làm gì còn có tâm trạng mà quan tâm chuyện nhà khác chứ”