Ba người canh giữ ở gần huyện nha Liêu Dương liên tục bốn ngày cũng không phát hiện ra có điều gì bất thường. Mấy ngày nay, Xảo Vân cũng có ra ngoài vài lần, nhưng nàng ta không phải đến tiệm may để may y phục thì sẽ đi mua son phấn, ngoại trừ mỗi lần đều có kiệu siêu to đưa đón ra, thì cũng không có gì đáng ngờ cả. Trình Mục Du và những người khác đều phải vất vả. Mấy ngày nay là ngày nắng nóng nhất, trên trời không có một đám mây, một cơn gió, mặt trời như gương sáng chói, thiêu đốt mặt đất như sắp tan chảy ra. Nghe cả ve sầu cũng bị nắng chiếu đến héo hon, chỉ thỉnh thoảng phát ra một vài tiếng kêu cànhNhưng nhóm người Trình Mục Du lại không thể trốn trong một ngôi nhà dột nát cạnh huyện nha suốt mười hai giờ mỗi ngày, ngôi nhà không có mái, mặt trời chiếu trực tiếp xuống, biến nó trở thành một cái lò lửa, còn người bên trong sẽ trở thành thịt bị nướng trong đó, khuôn mặt đen điểm đỏ, cổ vì bị nắng chiếu mà lột cả da, mồ hôi đổ xuống, đau đớn như bị kim châm.
Đương nhiên, Hữu Nhĩ nóng hơn hai người kia một chút, lớp lông bạc trên người hắn ta giống như một chiếc áo lông chồn thượng đẳng, không chỉ hấp thụ nhiệt mà còn không dễ tản nhiệt, bao phủ lấy cơ thể, khiến hắn ta chỉ có thể cảm nhận được hai chữ “mất hồn”.
Vì vậy, mặc dù trời đã gần tối, mặt trời đã bắt đầu từ từ thu lại ánh sáng rực rỡ của mình, mồ hôi trên người hắn ta rơi xuống mặt đất vẫn ướt đẫm thành một vũng nước nhỏ, tuy nó đã nhanh chóng bị mặt trời nung khô, nhưng Trình Mục Du vẫn nhận thấy điều này. Vì vậy, hắn lấy túi nước từ thắt lưng của mình ra vào đưa nó sang cho Hữu Nhĩ, dùng tay lắc lắc, nhưng phát hiện ra rằng nước trong đó đã bị uống hết rồi, hắn đang không biết phải làm sao mới ổn thì Từ Tử Minh bưng một cái thùng lớn, nấp người chui vào trong nhà và nói với hắn: “Đại nhân, nhân lúc nước giếng này vẫn còn lạnh, ngài và tiểu huynh đệ hãy nhanh chóng uống một ít, lau mặt đi”
“Còn huynh thì sao?” Trình Mục Du cảm thấy có hơi thương xót khi thấy hắn chạy đến mức đầu đổ đầy mồ hôi.
“Ta vừa uống bên giếng rồi” Từ Tử Minh vừa nói vừa đặt thùng gỗ xuống đất, tay phải vô thức xoa xoa bàn tay trái bị thiếu mất hai ngón tay của mình, nở một nụ cười vô cùng thật thà chất phác với Trình Mục Du.
Hữu Nhĩ vốn đã nóng đến cực điểm, vừa nhìn thấy thùng nước, liền chạy tới đưa hai tay vốc nước đưa vào miệng, uống “ừng ực” gần hết thùng nước. Lúc này, hắn ta mới nghĩ đến Trình Mục Du, thấy hơi xấu hổ bèn đẩy thùng nước về phía hắn: “Đại nhân, ngài cũng uống đi, cẩn thận đừng để mình bị nóng”
Trình Mục Du bỏ phần nước còn lại vào trong túi nước: “Giữ lại đi, không biết còn phải canh ở đây thêm bao lâu nữa, nói không chừng sẽ dùng tới” Nói xong, hắn lại nhìn về phía Từ Tử Minh một cái: “Từ đại ca, xách thùng nước này đi lâu như vậy, có phải tay của huynh vẫn cảm thấy hơi khó chịu không?”
Từ Tử Minh vội vã lắc đầu: “Không sao đâu, không sao đâu, làm gì mà yếu đuối như vậy, hơn nữa mấy ngày nay có đại nhân chăm sóc, phần lớn vết thương trên người ta đã khỏi rồi. Bây giờ đừng nói đến việc làm chút chuyện vất vả, cho dù có bảo ta hành quân đánh trận thì cũng không có việc gì nữa là”
Sau khi uống đủ nước vào, tâm trạng của Hữu Nhĩ đã tốt hơn rất nhiều, hắn ta vui vẻ tiếp lời: “Hành quân đánh trận? Từ đại ca khi còn trẻ ở trong quân đội chắc chắn là một người dũng cảm. Lấy một địch ba chắc là không có vấn đề gì đâu chứ”
Những lời này như một đòn giáng vào đầu, Từ Tử Minh ngay lập tức sững sờ, một lúc sau mới ấp úng nói: “Tiểu… huynh đệ, ngươi đang nói cái gì vậy, ta chưa từng ở trong quân đội…”
Hữu Nhĩ chớp chớp mắt, giọng điệu khó hiểu: “Thế nhưng hai ngón tay mà ngươi bị thiếu chẳng lẽ không phải bị cung tên bắn trúng sao?”
Nếu những gì hắn nói vừa rồi là một cây gậy lớn, thì câu nói bây giờ chính là một thiên thạch rơi xuống. Toàn thân Từ Tử Minh giống như bị đông cứng lại, chỉ có đôi mắt là vẫn còn đang chuyển động. Lúc này, mắt hắn ta hướng về phía khuôn mặt của Trình Mục Du, rồi né tránh, tâm trạng bất ổn, trong lòng dường như đang phải chịu một sự giày vò rất lớn.
Trình Mục Du từ từ ngẩng đầu lên, đối mặt với Từ Tử Minh, rồi lại nhìn về phía Hữu Nhĩ, tỏ ra vô cùng thoải mái: “Vết thương do mũi tên ở đâu, huynh ấy bị thương do lưỡi liềm khi làm nông, Hữu Nhĩ cũng có lúc nhìn nhầm à”
Hữu Nhĩ đang định phản bác lại bỗng nhiên khựng lại, hắn ta nhớ tới lời dặn dò của Yến Nương trước khi rời đi: “Có thể nhìn thấu nhưng không được nói ra hết, nhìn thấy rõ nhưng đừng chỉ rõ, chuyện trên đời chỉ cần hơi giữ lại một chút thiếu sót mới có thể kiên trì được” Vì vậy hắn ta nhoẻn miệng nói: “Là ta đã sai rồi, nhưng Từ đại ca, Tống Liêu hai bên quả thực đã đánh một trận ác liệt ở đây. Nghe nói trận chiến đó vô cùng kịch liệt, quân Liêu thậm chí còn triệu hồi hung thú hai đầu, suýt chút nữa đã phá tan phòng tuyến cuối cùng của quân Tống”
Từ Tử Minh đang thấy mừng sau khi trải qua cơn kinh hoàng, lúc này nghe thấy Hữu Nhĩ hỏi như vậy thì lập tức lấy lại tinh thần, lặp lại những lời đã nói với đám người Trình Mục Du lại cho hắn ta nghe một lần, cuối cùng hắn ta lắc đầu, thở dài nói: “Cũng không biết vị công tử mặc đồ xanh đó rốt cuộc là thần thánh phương nào? Vậy mà lại có thể lấy một chọi hai và lấy được mạng của hai con thú hung dữ đó trong tích tắc. Nếu bây giờ hắn vẫn còn ở đây, e rằng chúng ta cũng đã không phải hao tâm tổn sức như vậy”
“Hắn thực sự lợi hại đến vậy sao?” Ngoài miệng thì Hữu Nhĩ hỏi như thế, nhưng hắn ta lại lộ ra vẻ đắc ý, như thể hắn ta muốn nghe Từ Tử Minh khen ngợi người đó nhiều hơn.
Từ Tử Minh đã làm theo tâm nguyện của hắn ta: “Dù ta chưa tận mắt chứng kiến, nhưng ta nghe người ta nói rằng hắn cầm quạt bước vào đống đá vụn, điềm tĩnh và tự nhiên như đi dạo chơi trong sân vậy. Phong thái đó, lòng can đảm và sự hiểu biết đó, không phải giống như một vị thiên thần hạ phàm sao?”
Hữu Nhĩ hài lòng gật đầu, híp mắt lại: “Đúng vậy, xem ra lần này nàng ta không hề nói khoác để lừa ta rồi”
Từ Tử Minh sửng sốt: “Tiểu huynh đệ, ngươi đang nói cái gì vậy?”
Hữu Nhĩ định giấu đi, nhưng lại thấy cửa hông của huyện nha Liêu Dương đẩy từ bên trong ra, một bóng người xuất hiện, nhìn trái phải vài lần, rồi cất bước đi về phía Tây Bắc.
Cả đám hạ thấp cơ thể xuống, đưa mắt nhìn nhau, cẩn thận chạy khỏi căn nhà đổ nát, lặng lẽ đi sát phía sau bóng người đó suốt cả quãng đường tiến về phía trước.
Người bước ra khỏi huyện nha chính là nhị thái thái của Khúc Chính Khôn, Xảo Vân. Nhưng lần này, nàng ta không ngồi kiệu đi ra ngoài như trước đây, nàng ta thậm chí còn không mang theo một a hoàn nào bên cạnh. Hơn nữa suốt cả quãng đường này, nàng ta đều rất thận trọng, đi được vài bước thì sẽ quay lại nhìn ngó như thể sợ có người đi theo mình.
Nhóm người của Trình Mục Du không dám theo sát quá nên dọc đường đều phải ẩn nấp khắp nơi, có lần suýt chút nữa đã mất dấu, cũng may mà mặt trời đang dần lặn ở hướng Tây, bầu trời càng ngày càng tối, Xảo Vân cũng từ từ buông lỏng cảnh giác, không còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại phía sau quan sát nữa, nên cho dù hành trình tràn đầy mạo hiểm, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó đang từ từ đi về phía trước.
Tuy nhiên, hình như nàng ta đã đi quá xa rồi.
Trình Mục Du nhìn Xảo Vân đi ra khỏi cổng thành và đi về hướng Tây, trong lòng không khỏi ngờ vực. Trời đã chạng vạng, bóng đen của ngọn núi là một con quái vật to lớn, ẩn nấp trong bóng tối, như thế sẽ sẵn sàng phát động cuộc tấn công bất cứ lúc nào. Nhưng Xảo Vân lại không hề sợ hãi, nàng ta vẫn bước nhanh về phía ngọn núi tối đen như mực đó, bước chân vững vàng, không biết mệt mỏi.