Sau khi đi qua ba khu nhà, bọn họ đến hậu viện nơi người nhà họ Khúc ở, Trình Mục Du suốt cả quãng đường đều né tránh, khó khăn lắm mới đến được đây, cũng may là lúc này hậu viện không có ai. Dưới ánh nắng, cả gian nhà trông vô cùng vắng vẻHắn tìm từ phòng này sang phòng khác, rồi dừng lại trước một căn phòng với những bức tường được điểm xuyết bằng thổ cẩm, trên giường treo một tấm rèm màu hồng, cả căn phòng toát lên vẻ “thô tục”, đồ đạc rất nhiều nhưng đặt lung tung không chút quy tắc, hơn nữa phần lớn là đồ có màu xanh biếc và đỏ tươi khiến người khác có cảm giác như một vườn hoa tràn đầy sắc xuân.
Trình Mục Du nhìn phía sau, đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào trong phòng rồi khẽ đóng cửa lại, sau đó mới đứng thẳng dậy, cẩn thận quan sát căn phòng nồng nặc mùi son này.
Ở đây không hề có mùi sách vở, nếu có cũng chỉ là một vài món mua từ chợ về, chẳng hạn như một vài chiếc váy bằng vải vừa mỏng vừa xuyên thấu bị vứt rải rác trên giường, chẳng hạn như những hộp son phấn được chất chồng trên bàn trang điểm và chẳng hạn như mùi hương ngào ngạt sắp khiến người ta nghẹt chết trong bát hương, mùi này giống hệt mùi của Khúc Chính Khôn, nên Trình Mục Du biết rằng mình đã đến đúng nơi.
Hắn cau mày liếc nhìn bát hương rồi bắt đầu cẩn thận kiểm tra quanh phòng, trong màn che, dưới chăn bông, những kẽ nứt trên tường, không dám bỏ qua một ngóc ngách nào, nhưng kiểm tra như vậy suốt mười lăm phút mà hắn vẫn không phát hiện được gì.
Hắn không khỏi có chút lo lắng, sợ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ phải trắng tay trở về. Trong lúc nôn nóng, động tác càng hoảng loạn hơn, khuỷu tay lướt qua bàn trang điểm, hất đổ đống hộp son phấn chất cao trên đó xuống, ngay lập tức, những chiếc hộp bằng đồng, bằng bạc vương vãi khắp mặt bàn, phát ra tiếng “cạch cạch” giòn tan.
Trình Mục Du bị tiếng động làm cho giật mình, vội vàng đứng dậy dọn dẹp, nhưng đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân và vừa vặn dừng lại trước cửa phòng.
Trình Mục Du lập tức dừng lại, từ từ hạ thấp người, nhích từng chút về phía sau tủ quần áo, mắt dán chặt vào bóng đen đang cản ánh sáng ở bên ngoài cửa, hắn nín thở, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Cánh cửa “cọt kẹt” một tiếng, rồi khẽ mở ra một khe hở, Trình Mục Du lại dựa vào tường, cố gắng ẩn giấu cơ thể mình vào chỗ sâu hơn, nhưng hắn cũng biết rằng cái bàn trang điểm nhỏ này hoàn toàn không thể che cho mình, nếu người từ ngoài cửa đi vào, hắn chỉ có thể hết đường chối cãi, bó tay chịu trói.
Và đúng lúc này, đột nhiên có tiếng gọi từ trong viện: “Nhị phu nhân, mấy đoạn vải mà người mới mua đã đến rồi. Người của tiệm vải đang đợi ở sảnh trước, mời người ra ngoài xem thử”
“Mới đó mà đã tới rồi à? Ta cứ tưởng sẽ phải đợi thêm vài ngày nữa chứ” Giọng người trước cửa có chút ngạc nhiên, nàng ta nói rồi liền đi về phía cửa viện, trước khi rời đi còn không quên đóng cửa lại.
Nghe thấy người nọ đã đi xa, Trình Mục Du lại thở phào nhẹ nhõm, vừa định vịn vào tường đứng dậy thì lại cảm thấy một bên thái dương ngứa ngáy, như có thứ gì đó từ trên tủ quần áo rũ xuống, nhẹ nhàng cọ vào mặt hắn.
Trình Mục Du quay mặt sang, sau khi nhìn thấy rõ thứ chỉ còn cách mình một ngón tay, hắn suýt chút nữa đã kinh ngạc bật ra tiếng: Hóa ra thứ từ trên bàn rũ xuống là một sợi dây đỏ dài nửa tấc, chắc là từ hộp son phấn, bởi vì phần thân xoắn của nó vẫn còn vương một chút bột thơm màu trắng.
Hắn đứng phắt dậy, đảo mắt nhìn về phía mặt bàn trang điểm, chỉ mới liếc mắt một cái đã cảm thấy tất cả lỗ chân lông trên người đều co rút lại, máu như đông thành băng, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể lạnh toát: Sợi dây màu đỏ bò khắp bàn trang điểm, từng sợi từng sợi co xoắn chuyển động như những con giun đất sau cơn mưa đang ăn mừng sự tự do khó đến được của bọn chúng.
Nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, hai chân của Trình Mục Du như bị dính chặt vào sàn nhà, không thể nhúc nhích được, trong đầu nhất thời chen chúc hàng ngàn suy nghĩ dồn dập, nhưng tất cả bọn chúng đều đan xen vào nhau khiến hắn hoàn toàn không thể phân biệt được để tìm ra chân tướng.
May mắn thay, đúng lúc này, cánh cửa lại nhẹ nhàng được đẩy ra, Từ Tử Minh xuất hiện trước cửa, hắn ta lo lắng xông vào bên trong và nói: “Đại nhân, đã đến giờ rồi, nếu không rời đi rồi bị người ta phát hiện thì sẽ khủng khiếp lắm đấy ạ”
Trình Mục Du như tỉnh lại sau giấc mơ, xoay người lui ra ngoài cửa. Đến cửa, hắn lại nhìn về phía bàn trang điểm thì thấy những sợi dây đỏ kia đã bò lúc nhúc từ trên bàn xuống đất, quấn vào nhau, giống như một ngọn lửa nhỏ.
***
Sau khi nghe Trình Mục Du nói về những chuyện hắn đã thấy và đã nghe, Tưởng Tích Tích sốc đến mức suýt chút nữa làm chiếc cốc rơi xuống đất. Một lúc lâu sau, nàng ta mới nói: “Đại nhân, tân di nương mới mà Khúc Chính Khôn mới nạp về chính là hung thủ mà chúng ta đã luôn vất vả tìm kiếm đúng không?”
Trình Mục Du còn chưa kịp trả lời, Hữu Nhĩ đã nhảy ra khỏi ghế đẩu: “Đại nhân, vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Huyện nha Liêu Dương bây giờ đã đầy rắn và chuột rồi, còn mong đợi bọn họ phá án hay sao? Chúng ta cứ dứt khoát đánh vào, cũng có thể xem là diệt hại cho dân”
Trình Mục Du liếc nhìn Hữu Nhĩ: “Nếu Khúc Chính Khôn không biết bộ mặt thật của người ngủ cùng gối với mình thì sao? Nếu bí mật của nàng ta chỉ vô tình bị ta phát hiện thì sao?”
Hữu Nhĩ gãi đầu: “Vậy thì dễ xử lý rồi, chúng ta hãy nói cho Khúc Chính Khôn biết bí mật của nàng ta. Trước mặt nhiều người như vậy, chẳng lẽ hắn ta còn muốn bênh vực cho nương tử của mình ư? Hơn nữa, chắc hắn ta cũng biết sợ một ngày nào đó sẽ bị tượng đất bịt mồm miệng rồi chết luôn trên giường chứ”
Hắn ta nói vậy cũng không phải là vô lý, nhưng Trình Mục Du vẫn tỏ ra hơi nghi hoặc, mãi không chịu gật đầu.
Từ Tử Minh nhìn thấy thế bèn chậm rãi tiến lên một bước, trầm giọng hỏi: “Đại nhân, chẳng lẽ ngài còn nghi ngờ chuyện hôm nay sao?”
Trình Mục Du nhìn hắn ta tỏ ý khen ngợi: “Thứ chúng ta nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật. Mặc dù sợi chỉ đỏ xuất hiện trong phòng của nàng ta, nhưng chưa chắc đã là của nàng ta. Chúng ta vẫn thiếu chứng cứ xác thực”
“Vậy đại nhân định làm gì?”
“Nếu nàng ta đã là người khả nghi nhất thì mấy ngày nay chúng ta sẽ để mắt đến nàng ta. Dù là người hay ma, thì cũng sẽ có sự khác biệt” Hắn quay đầu nhìn Tưởng Tích Tích: “Lát nữa cô đi đến nhà Hồ Quý Thành đi, hôm đó Hoàng đại tẩu nói hắn ta đã đi đến huyện khác, vài ngày tới sẽ quay về. Khi cô đến đó, hãy giải thích rõ mục đích của mình, nói rõ chuyện của Hoàng gia và Hồng gia cho hắn ta nghe. Những ngày này cô đừng rời khỏi hắn một bước nào, hắn ta là người cuối cùng còn lại trong số năm người, cho dù có thế nào cũng phải bảo toàn tính mạng của hắn ta, tuyệt đối không được xuất hiện bất cứ sơ suất nào”
Tưởng Tích Tích hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc chắp tay vâng dạ, vừa mới đứng thẳng người, trước mặt nàng ta đột nhiên có một bàn tay duỗi ra, trên đó có một lá bùa với mấy ký hiệu được vẽ bằng mực đỏ mà nàng ta không biết.
“Hãy cầm lấy, nếu tượng đất lại xuất hiện thì cô cứ đốt nó, lúc nguy cấp có thể bảo vệ được cô chu toàn”
Hữu Nhĩ cười khì, đôi mắt trong sáng như một đứa trẻ vô lo vô nghĩ.