Khúc Chính Khôn nhìn mấy nhà náo loạn ầm ĩ trên công đường, cố đè nén cơn tức giận trong lòng, nhưng cuối cùng cơn tức giận vẫn bùng lên. Ông ta cầm kinh đường mộc lên rồi lại nhìn hạ xuống mấy lần liên tiếp, hung dữ đập lên đường án, quát người bên dưới: “Người nào người nấy bảo ta chăm sóc dân tình, yêu dân, cứu giúp người khác. Nói cứ như ta nhắm mắt làm ngơ chuyện của mấy nhà, ngày nào cũng ngủ ngon trong nha môn. Mấy người các ngươi có biết để điều tra hung thủ thật sự, ngày nào ta cũng phải bôn ba trong cái nóng oi bức trong thành, đi đến từng nhà để điều tra hung thủ, mấy ngày liên tiếp không được ngủ yên giấc không? Các ngươi thì hay rồi, chỉ là vẫn chưa bắt được hung thủ, bèn lập tức tới đây náo loạn ầm ĩ, còn đánh trống kêu oan, khiến bách tính toàn thành đều tưởng Khúc Chính Khôn ta lơ là nhiệm vụ, không quan tâm đến tính mạng của bách tính. Mấy người các ngươi… mấy người các ngươi…” Ông ta càng nói càng kích động, mấy sợi râu thưa thớt bị thổi lên cao, nước bọt đều bắn xuống dưới: “Mấy người các ngươi đáng tội gì?”Những người quỳ dưới công đường bị những “lời lẽ chính đáng” của ông ta làm cho sững sờ. Sao rõ ràng mình đến cáo trạng, cuối cùng lại mang tội. Mọi người bị mắng chửi một trận, nhất thời á khẩu không trả lời được, giương mắt cứng họng nhìn vị huyện lệnh đại nhân đang vô cùng tức giận đó. Hai bên giằng co không ai nhường ai, đôi bên cũng không nói gì, cứ yên lặng giằng co như vậy.
Đột nhiên, bầu không khí yên tĩnh bị tiếng gào khóc kéo dài phá vỡ. Tưởng Tích Tích nằm bệt trên mặt đất, cơ thể vốn gầy yếu, giờ mặc lụa trắng nên càng trông yếu ớt hơn, đôi vai gầy run rẩy không ngừng. Hơi thở của nàng ta dần dần yếu đi, dường như có thể mất đi bất cứ lúc nào. Nàng ta miễn cưỡng ngồi thẳng dậy dưới sự dìu đỡ của Trình Mục Du và Từ Tử Minh, chậm rãi nói với Khúc Chính Khôn: “Đại nhân, đại nhân à, hai mươi ba người nhà họ Lưu ta bây giờ đều nằm trong nghĩa trang. Một ngày không bắt được hung thủ thì họ sẽ thêm một ngày không được an táng. Còn có cả biểu muội mới chỉ sáu tuổi của ta, bây giờ còn chưa tìm thấy người, ngài bảo ta làm sao không đau khổ, không đau thương đây. Cảm giác đau khổ này, đại nhân có cảm nhận được không?” Nói đến đây, nàng ta khựng lại một chút, đôi mắt đẫm nước mắt nhìn chằm chằm Khúc Chính Khôn: “Nếu đại nhân thật sự yêu thương bách tính, chắc sẽ không để bọn ta bị giày vò mỗi ngày mà không thèm hỏi han thế chứ?”
Khúc Chính Khôn bị nàng ta vừa khóc vừa nói một trận khiến vẻ mặt lúc xanh xao lúc trắng bệch. Ông ta chỉ vào Tưởng Tích Tích, cố gắng nghĩ một câu để phản bác, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng bị kiến thức hạn hẹp liên lụy, không nói được gì hết.
Nhưng nếu không thể phản bác, uy nghiêm huyện lệnh lão gia của ông ta sẽ không giữ được, vậy là, ông ta quát nha dịch hai bên: “Người phụ nữ này coi thường công đường, lôi ra ngoài, mau lôi ra ngoài”
Đám nha dịch tuân lệnh, bước chân mạnh mẽ bước lên phía trước định kéo người đi, nhưng vừa chạm vào cánh tay Tưởng Tích Tích, nàng ta đột nhiên thở dốc, khẽ đảo mắt, cổ nghiêng sang một bên rồi ngất đi.
Thấy vậy, Từ Tử Minh xô đẩy đám nha dịch đó, đỡ cơ thể Tưởng Tích Tích: “Đại nhân, Lưu gia bọn đã chết nhiều người như vậy, chẳng lẽ bây giờ ngài còn muốn khiến nhà bọn ta thêm một mạng sao?”
Khúc Chính Khôn cũng bị tình hình đột ngột này dọa sợ, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không dám khiến tình thế phát triển thêm một bước. Vốn dĩ trong vòng vài ngày đã mất nhiều mạng người như vậy đã là chuyện lớn. Nếu bây giờ còn có người thân của người chết chết trên công đường, chiếc mũ ô sa này của mình thật sự sẽ không giữ được.
Vậy là, ông ta khoát tay với nha dịch: “Các ngươi… các ngươi tìm một căn phòng cho cô nương này nghỉ ngơi một lát, đến khi cô ta đỡ hơn thì hãy tiễn đi” Nói xong, ông ta lại nhìn những người khác: “Ta đã nghe rõ những yêu cầu của các ngươi rồi, nhưng bây giờ các ngươi ở lì trong phủ nha, sẽ chỉ ảnh hưởng bọn ta phá án, chi bằng cứ về nhà chờ tin tức đi. Các ngươi yên tâm, dù hung thủ có bản lĩnh đến mức nào thì ta cũng sẽ bắt về cho các ngươi, tuyệt không để các lão binh đổ máu vì đất nước chết vô ích”
Những người khác thấy Tưởng Tích Tích đã ngất đi nên cũng không tiếp tục ầm ĩ nữa, huống chi Khúc Chính Khôn đã vỗ ngực bảo đảm như vậy rồi. Nếu cứ tiếp tục dây dưa thì không khỏi có hơi được đằng chân lân đằng đầu, vậy là mọi người rời khỏi phủ nha trước sự dẫn dắt của nha dịch.
Tưởng Tích Tích được hai nha dịch khiêng vào một căn phòng kề sân sau. Trình Mục Du và Từ Tử Minh cũng đi theo đến đó, ở bên cạnh nàng ta. Hai nha dịch đưa ít nước và bộ đồ trà đến, lại dặn dò một lần, bảo người tỉnh rồi thì hãy nhanh chóng rời đi, sau đó lui ra trước.
Khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Tưởng Tích Tích mở một mắt ra, nói với Trình Mục Du: “Đại nhân, ta diễn cũng rất giống đúng không, lừa được Khúc Chính Khôn rồi”
Trình Mục Du giơ ngón tay cái với nàng ta, rồi đi đến bên cửa sổ cẩn thận quan sát bên ngoài: “Nếu ta suy đoán không sai, hung thủ đó là người trong huyện nha, hắn ta biết chúng ta đến đây, chắc chắn sẽ có đề phòng, hung phạm độc ác, chắc chắn sẽ sử dụng tà thuật, nên lần hành động này, mọi người nhất định phải hết sức cẩn thận”
Tưởng Tích Tích nhảy bật dậy từ trên giường, trốn sau lưng Trình Mục Du nhìn ra ngoài: “Huyện Liêu Dương này không lớn, nhưng huyện nha lại rất khí thế, có vẻ còn lớn hơn phủ Tân An của chúng ta. Nhưng may mà bây giờ đa số đám nha dịch đó đều ra ngoài rồi, chúng ta nhân cơ hội điều tra chỗ này một lượt”
Trình Mục Du gật đầu: “Lát nữa ra ngoài, chúng ta chia ra ba đường, sau một nén nhang, sẽ lại tập hợp ở đây”
Vừa dứt lời, hắn ta bèn nhìn chằm chằm bên ngoài, vào lúc thấy xung quanh không còn ai, lập tức vẫy tay sau lưng, cùng Tưởng Tích Tích, Từ Tử Minh cùng sải bước ra khỏi sân, chạy như bay về ba hướng khác nhau.
Sau khi đi dọc theo hành lang một lúc, Trình Mục Du nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên phía trước. Lập tức tranh thủ vọt đến bức tường đằng sau, lặng lẽ chờ người đi qua.
Nào ngờ, hai người đi đến đó rồi đứng yên không động đậy nữa, họ dựa vào tường trò chuyện, nghe giọng nói, hẳn là nha hoàn hầu hạ huyện lệnh phu nhân.
Một người trong số đó không kiên nhẫn “xì” một tiếng, nói với người còn lại: “Vị nhị phu nhân này của chúng ta không phải tưởng huyện nha này là hoàng cung đấy chứ? Sau khi gả vào đây, suốt ngày không phải muốn ăn cái này thì là muốn ăn cái khác. Cô đoán xem thế nào, hôm nay nàng ta lại hỏi ta có bánh sữa và trà sữa không, đó là thứ gì vậy, ta còn chưa từng nghe thấy bao giờ”
Người còn lại tiếp lời: “Vừa nhìn là biết chưa từng trải đời, mới để ý đến việc ăn uống như vậy. Đại phu nhân mềm lòng, không muốn so đo với nàng ta, nàng ta thật sự coi mình là nữ chủ nhân của huyện nha này rồi”
“Không phải phu nhân không so đo, mà là không so đo nổi, bây giờ nàng ta đang được lão gia sủng ái, suốt ngày cứ bám vào lão gia như khỉ, dù phu nhân muốn nói gì đó thì lão gia cũng không nghe”
Hai người ta một câu ngươi một câu, nói xong rồi lập tức rời đi, Trình Mục Du đứng phía sau bức tường, lặng im suy nghĩ một lúc, sau đó mới chạy về phía đến sân sau huyện nha.