Tân An Quỷ Sự

Chương 406: Kêu oan

Chương Trước Chương Tiếp

Hữu Nhĩ gãi cổ, lẩm bẩm: “Cô nương nhà ta thường nói, biết nhiều quá chắc chắn phải chết, đại nhân, có phải ngài đã vô tình xáo trộn vũng nước đục ngầu này nhưng bản thân vẫn chưa nhận ra không?”Trình Mục Du chợt biến sắc, miệng mấp máy, khẽ nói: “Là ta sơ ý, hôm nay lúc người của huyện nha đến khách điếm, ta đã nói chuyện hai người Lưu Trần tòng quân với họ, nào ngờ, đêm nay lại xảy ra chuyện như vậy”

Từ Tử Minh cũng vô cùng sợ hãi, hai mắt trừng to: “Nên đại nhân mới nghi ngờ, người sử dụng tà thuật ở trong huyện nha Liêu Dương sao?”

Trình Mục Du khẽ gật đầu: “Người đó biết ta đã đoán ra nguyên nhân hung thủ giết người nên bèn muốn giết ta diệt khẩu. Chắc chắn hắn ta đã mai phục gần khách điếm rồi đi theo chúng ta đến tận Hồng gia, biết chúng ta muốn ôm cây đợi thỏ, bèn giả vờ cho tượng đất công kích Trần Đại Xuyên, bày kế dụ ta ra, tâm tư kín đáo, thật sự hiếm có trên thế gian”

Từ Tử Minh vỗ tay một cái thật mạnh: “Người này lại độc ác như vậy, muốn nhổ cỏ tận gốc tất cả những người biết bí mật của hắn ta. Có điều, nha dịch hôm nay đến khách điếm tra xét khá nhiều, lại cộng thêm Khúc Chính Khôn, thật sự không thể phân biệt được rốt cuộc là ai mới là hung thủ đứng sau.

Trình Mục Du cụp mắt suy nghĩ: “Không chỉ có những người này thôi đâu, tất cả mọi người ở huyện nha Liêu Dương đều đáng nghi. Sau khi về phủ, chắc chắn họ sẽ nói chuyện này, một truyền mười mười truyền trăm. E rằng bây giờ trong huyện nha Liêu Dương, ai nấy cũng đều biết vụ án này có quan hệ mật thiết với trận chiến ba mươi năm trước”

Hữu Nhĩ thấy hai người ta một câu ngươi một câu nói không ngừng, đã sớm mất kiên nhẫn từ lâu, hắn ghé đến trước mặt hai người: “Không cần biết người đó là ai, cứ dứt khoát đến huyện nha đánh từng người một, thấy ai khả nghi thì bắt lại, nếu người nào thật sự có đạo hạnh thì thử vài ba lần là được”

“Không được” Từ Tử Minh buột miệng thốt ra hai chữ này, thấy Trình Mục Du và Hữu Nhĩ đều nhìn mình, hắn lúng túng mỉm cười: “Đại nhân, ý ta là bây giờ vẫn chưa đến lúc, dù sao thì nha môn cũng là địa bàn của đất nước, chúng ta tùy tiện xông vào, không biết chừng sẽ bị kết tội mưu phản, chi bằng cứ chờ Lưu đại nhân tới, rồi cùng đến huyện nha Liêu Dương bắt người”

Trình Mục Du nhìn chằm chằm vào mắt Từ Tử Minh một lúc, cuối cùng mới quay đầu nhìn Hữu Nhĩ: “Từ huynh nói cũng không phải là không có lý, bây giờ chúng ta không thể hành động lỗ mãng, hay là cứ chờ Lưu đại nhân đến rồi hãy tính bước tiếp theo”

Hữu Nhĩ nhún vai, con mắt giữa trán lại mở ra lần nữa rồi lướt qua mặt Từ Tử Minh. Trong chốc lát, hắn ta che miệng gật đầu cười nói: “Cô nương bảo ta đến giúp đại nhân, đương nhiên là nghe theo đại nhân hết, ngài nói gì ta cũng nghe theo”

Vừa nói đến đây, phía trước cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng kêu của Tưởng Tích Tích: “Đại nhân, không hay rồi, Hồng Đại Xuyên, hắn… hắn…”

Mấy người vội vã trở lại Hồng gia, đi theo Tưởng Tích Tích đến hậu viện, nhìn thấy Hồng Đại Xuyên nằm ngửa trên mặt đất, miệng mở to, lưỡi lè ra ngoài miệng, hai mắt nhô lên, tay nắm chặt cổ, mặt đầy vẻ hoảng sợ.

Trình Mục Du túm lấy cánh tay Hữu Nhĩ: “Nhanh lên, dùng lá bùa, mau dùng lá bùa cứu hắn đi”

Hữu Nhĩ đứng yên không nhúc nhích nhưng mắt lại chậm rãi cụp xuống: “Đại nhân, hồn phách của hắn đã rời khỏi thể xác rồi, đừng nói là ta, dù cô nương đến thì cũng bất lực”

Nghe Hữu Nhĩ nói vậy, Tưởng Tích Tích ra sức giẫm chân: “Đều tại ta nhìn thấy tượng đất chui vào miệng hắn thì sợ hãi đến ngây ra, đến khi phản ứng lại, thứ đó đã chui vào cổ họng hắn rồi, nếu không phải ta chậm một bước, chưa biết chừng hắn sẽ không chết” Tưởng Tích Tích cứ nói rồi nước mắt chảy ra, nhưng sau đó, nàng ta lại hung dữ lau nước mắt, hai tay nắm chặt, hung hăng nói: “Rốt cuộc là người nào mà có thể ra tay độc ác như vậy, còn giết người này đến người khác”

Trình Mục Du đi đến bên thi thể của Hồng Đại Xuyên, ngồi xổm xuống vuốt mắt hắn lại, rồi quay người nhìn Tưởng Tích Tích: “Dù ngươi có lập tức phản ứng thì tượng đất cũng sẽ không tha cho Hồng Đại Xuyên một con đường sống. Đừng tự trách bản thân nữa, nếu muốn trả thù giúp hắn, ngày mai chúng ta sẽ cùng đến huyện nha Liêu Dương tìm hung thủ thật sự đã thao túng tượng đất, trừng trị hắn ta theo luật”

Nghe hắn nói như vậy, Từ Tử Minh kinh hãi hỏi: “Đại nhân, không phải vừa nãy đã nói muốn chờ Lưu đại nhân đến rồi đến nha môn sao?”

Trình Mục Du suy nghĩ gì đó rồi lắc đầu: “Không thể trì hoãn thêm nữa, nhìn những lão binh này cứ lần lượt mất mạng, ta luôn cứ cảm thấy sau những vụ án giết người này còn che giấu một âm mưu lớn hơn. Nếu cứ tiếp tục trì hoãn, ta sợ hậu quả sẽ không dám tưởng tượng”

“Nhưng đại nhân, ngài thật sự không sợ mang tội danh mưu phản sao?”

Trình Mục Du cười hờ hững, lập tức có tính toán: “Mưu phản? Quan phủ là chỗ để bách tính cáo trạng, chúng ta đến phủ nha cáo trạng thì sao lại mang tội danh mưu phản?”

***

Trời còn chưa sáng, Khúc Chính Khôn đã bị tiếng trống kêu oan đánh thức, tiếng trống ầm ầm như sấm bên tai, còn xen lẫn tiếng gào khóc, nghe vô cùng thảm thiết.

Xảo Vân ngồi dậy, không kiên nhẫn phỉ nhổ: “Có thôi hay không, suốt ngày không phải chuyện này thì là chuyện kia, từ khi lấy lão gia, thiếp chưa từng có lúc nào yên giấc, thật là phiền phức”

Khúc Chính Khôn cũng hừ vài tiếng, thức dậy từ trong giấc mộng, ông ta mơ mơ màng màng nhìn ra ngoài cửa, hỏi: “Có chuyện gì mà mới sáng sớm đã đánh trống tới tấp? Có chiến sự hay là triều đình hạ chỉ thị?”

Nha dịch canh gác ngoài cửa nhỏ giọng đáp: “Đại nhân, đều không phải, người đến là thân thích của Lưu gia, Hoàng gia và Hồng gia. Họ thấy nhiều ngày rồi mà vẫn chưa phá án, trong lòng nôn nóng, bèn tìm đến nha môn. Muốn đại nhân cho một lời giải thích, không thì họ sẽ ở lì ở đó không về”

Khúc Chính Khôn tức giận ngồi bật dậy: “Bè lũ ngang ngược vô lại này, ta suốt ngày bôn ba lao lực vì chuyện của chúng. Chúng lại không hề nhìn thấy, như bị mù, còn hết người này đến người khác đến làm ầm ĩ, lương tâm bị chó ăn hết rồi sao?”

Xảo Vân ôm ông ta từ phía sau, oán hận nói: “Đại nhân đừng quan tâm nữa, cứ để chúng tự sinh tự diệt đi, xem chúng có bản lĩnh lớn đến mức nào. Đại nhân cũng có thể được nghỉ ngơi một chút, ở cùng với Xảo Vân”

Khúc Chính Khôn phì một cái: “Ta cũng muốn mặc kệ nhưng triều đình lập quy củ, tiếng trống kêu oan vang lên, huyện nha nhất định phải thẩm án. Nếu ta ngoảnh mặt làm ngơ, bị người có lòng dạ xấu xa đồn đại, đến lúc đó, sẽ không thể giữ được chiếc mũ quan trên đầu ta”

Xảo Vân ác độc trừng mắt: “Những kẻ thấp hèn, đê tiện, từng người trong nhà chết thảm như vậy là đáng đời. Đại nhân cứ đi đi, thiếp thân sẽ ở đây giúp ngài nguyền rủa bọn chúng, khiến chúng không được chết tử tế, nhà tan cửa nát”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)