Tân An Quỷ Sự

Chương 405: Giúp đỡ

Chương Trước Chương Tiếp

Tượng đất trên tường thấy hai người đột nhiên xông vào, lại trượt từ trên tường xuống dưới, đột ngột nhảy vài bước lên mặt bàn, rồi lao ra ngoài cửa sổ. Trình Mục Du và Tưởng Tích Tích đều sững sờ, sau đó lập tức quay người đuổi theo. Nhưng vừa chạy được vài bước, lại chợt nghe thấy tiếng “ầm” trong phòng, ngay sau đó, giọng nói đầy hoảng sợ của Hồng Đại Xuyên vang lên trong phòng: “Còn có… còn có một con…”Trình Mục Du liếc nhìn Tưởng Tích Tích: “Ngươi vào trong giúp đỡ, ta đuổi theo”

Tưởng Tích Tích nghe lệnh chạy vào phòng, Trình Mục Du phi thân ra ngoài sân, chạy dọc theo đường mòn nhấp nhô, hắn loáng thoáng nhìn thấy bóng người vàng như nghệ đang lấp ló trong bụi cỏ phía trước, nó không lớn nhưng lại chạy rất nhanh, như loài chuột chạy trốn trong bóng đêm.

Trình Mục Du đang lo lắng không đuổi kịp nó, đột nhiên một bóng người nhảy ra từ lối rẽ bên cạnh, người đó nắm chặt lưỡi kiếm sắc bén, rạch một đường trắng sáng trong bóng đêm, đầu tượng đất lập tức rơi xuống.

Đầu rời khỏi cơ thể, cái đầu chỉ nhỏ bằng nửa nắm đấm lăn lộn vài vòng trên mặt đất, rồi dừng lại bên chân Trình Mục Du. Mặt nó hướng lên trên, khóe miệng vẫn nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lùng, thần bí với hai người đang nhìn mình chằm chằm.

Trình Mục Du khẽ thở dài, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: “Từ đại ca, không phải đã bảo huynh nghỉ ngơi ở khách điếm rồi sao? Sao còn chạy theo đến đây?”

Từ Tử Minh lau mồ hôi trên trán: “Vết thương của ta là chuyện nhỏ, an nguy của đại nhân mới là chuyện lớn, cái mạng này của Tử Minh là do đại nhân cứu, nó đã sớm thuộc về đại nhân rồi” Vừa dứt lời, hắn ta cúi xuống nhặt đầu tượng đất lên, nhíu mày lẩm bẩm: “Một cái tượng đất nhỏ như vậy, rốt cuộc giết người bằng cách nào?”

Trình Mục Du vươn tay cầm lấy cái đầu đó, cẩn thận đánh giá: “Tất cả mọi người đều chết vì ngạt thở, chẳng lẽ…”

Trình Mục Du còn chưa dứt lời, cái đầu đất tròn xoe đó đột nhiên nhảy bật lên khỏi lòng bàn tay, nhào đến mũi hắn như bị phát điên, lập tức bịt kín miệng và mũi hắn. Trình Mục Du chỉ cảm thấy ngột ngạt, không thể thở nổi. Hắn cố gắng luồn tay vào trong miệng, móc bùn đất ra. Nhưng đống đất đó lại như thể có sự sống, lập tức biến thành bùn nhão, tràn xuống khí quản của hắn, lấp kín những chỗ có thể hô hấp.

Cuối cùng, Trình Mục Du không còn sức để vùng vẫy, hai mắt trừng to ngã khuỵu xuống mặt đất, liều mạng móc cổ họng của mình bằng hai tay, khiến làn da trắng nõn bị rạch ra mấy đường máu.

Bây giờ, cuối cùng hắn cũng biết mấy người đó chết thế nào rồi, có điều hắn không ngờ, cuối cùng mình cũng chết trong tay tượng đất giống những người này.

Cảm giác ngột ngạt ở lồng ngực dần dần biến mất, Trình Mục Du cảm thấy sức lực cả người đều bị ép khô, hai tay buông thõng xuống, không còn chút sức lực nào nữa.

Thời khắc hấp hối, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu cứu đầy hoảng hốt của Từ Tử Minh, hắn cố gắng đung đưa cơ thể của mình nhưng không biết phải làm gì.

Vào khoảnh khắc ý thức dần biến mất, trong đầu Trình Mục Du đột nhiên lóe lên ánh sáng: Đây là một cái bẫy, chúng đã biết ta muốn đến Hồng gia từ trước, mới bày kế dụ ta ra, có điều, tại sao những tượng đất này lại muốn giết ta? Tại sao mục tiêu của chúng lại là ta?

Còn chưa hiểu rõ chuyện này, cơ thể đột nhiên được nâng lên. Trong sự hoảng hốt, hắn cảm thấy trước mắt mình lóe lên ánh sáng đỏ. Ngay sau đó, chợt bị ai đó nhét một thứ nóng bỏng vào miệng, khiến hàm trên của hắn nổi lên vết phồng rộp, trong miệng cũng tràn đầy mùi khét.

Bên tai vang lên giọng nói đầy hoảng sợ của Từ Tử Minh: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì đại nhân?”

“Nếu muốn ngài ấy sống thì ngoan ngoãn chờ một bên, tai của ta sắp bị người làm điếc rồi?”

Giọng nói quen thuộc này khiến lòng Trình Mục Du lập tức bình tĩnh lại, bởi hắn biết mình được cứu rồi.

Quả nhiên, bùn đất mắc kẹt trong cổ họng bắt đầu cuồn cuộn hướng lên. Cuối cùng, hắn cảm thấy vô cùng buồn nôn, hắn cúi người xuống, nôn ra hết những thứ bùn đất hôi thối nồng nặc đó. Sau đó, hắn cảm thấy vẫn có thứ mắc kẹt trong cổ họng, đành phải thò tay vào, ra sức móc thứ đó ra.

Đó là một sợi dây đỏ, tuy chưa dài được nửa thước, nhưng lại vặn vẹo uốn lượn trong lòng bàn tay hắn, thỉnh thoảng lại vươn lên cao, như con rất chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.

Trình Mục Du thở lấy hơi vài lần, hoảng hồn nhìn sợi dây đỏ đó, rồi quay đầu nhìn thiếu niên sai vặt bên cạnh: “Hữu Nhĩ, đây là thứ gì?”

Hữu Nhĩ chớp mắt, cầm sợi dây đỏ đó lên chà xát giữa hai ngón tay, linh nhãn giữa trán mà người khác không nhìn thấy được chậm rãi mở ra, nhìn chăm chú vào sợi dây đỏ đang vùng vẫy đó.

Trong giây lát, linh nhãn nhắm lại, hắn ta ném sợi dây đỏ xuống mặt đất, nhẹ nhàng dẫm nó thành mảnh vụn, sau đó mới nhìn Trình Mục Du: “Đại nhân, có người thi triển tà thuật lên sợi dây đỏ này, để điều khiển tượng đất giết người”

“Tà thuật” Trình Mục Du khẽ nói hai chữ này, ánh mắt đột nhiên lóe lên ánh sáng: “Vậy thì đúng rồi, thật ra người Lưu gia không phải bị nước bùn dưới đáy hồ dìm chết, họ đều bị tượng đất chui vào mũi miệng, chết vì ngạt thở giống hai người Trần Hoàng. Có điều, hung thủ lại ném hết người Lưu gia vào trong hồ sen, mới khiến chúng ta hiểu lầm họ chết vì nước bùn dìm chết”

“Nhưng đại nhân, theo như ngài nói, trong mũi miệng hai người Trần Hoàng đều không hề có dấu vết bùn đất” Từ Tử Minh vẫn không hiểu.

Hữu Nhĩ đứng bên cạnh lắc đầu thở dài: “Đồ ngốc, ngươi nhìn trên mặt đất đi, có thấy dấu vết của tượng đất nữa không?”

Nghe thấy hắn ta nói vậy, Trình Mục Du và Từ Tử Minh đều cúi đầu xuống nhìn, lúc này mới nhận ra đám bùn đất đó đã biến mất từ lúc nào, không hề để lại dấu vết.

Trình Mục Du chợt biến sắc, hắn nhìn Hữu Nhĩ: “Rốt cuộc là ai mà có thể sử dụng tà thuật như vậy, có thể giết người vô hình trong nháy mắt?”

Hữu Nhĩ lắc đầu: “Cái này thì ta không biết, trước khi đến đây, cô nương chỉ giao cho ta vài lá bùa, nói nếu gặp nguy hiểm thì đốt một lá. Vừa nãy ta thấy đại nhân sắp bị ngạt chết, bèn lập tức đốt một lá bùa nhét vào miệng ngài, mới dẫn bùn đất ra”

Lúc này Trình Mục Du mới cảm nhận được miệng mình phỏng rát, nhưng chút đau đớn này không là gì gì với cảm giác sắp chết vì ngạt thở vừa nãy, cộng thêm Hữu Nhĩ nhắc đến Yến Nương, lập tức khiến cõi lòng vô cùng lo lắng của hắn dịu lại, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, hắn nhướng mày hỏi: “Cô nương nhà ngươi bảo ngươi đến đây à?”

Hữu Nhĩ gật đầu: “Cô nương nhà ta đi Biện Lương rồi, trước khi đi đã dặn ta, nếu trong vòng mười ngày không thấy mấy ngài về thì nhất định phải đến Liêu Dương tìm”

“Xem ra nàng đã biết tình thế ở huyện Liêu Dương biến hóa khôn lường từ trước nên mới bảo ngươi đến giúp đỡ, có điều…” Trình Mục Du khẽ ngẩng đầu lên: “Ta nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi, tại sao mục tiêu của tượng đất lại là ta?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)