Thật lâu sau, người phía sau mới đáp: “Cha ngươi thật sự rất thương ngươi”Nguyệt Nha cười khúc khích và nói: “Ta còn có ba ca ca nữa. Cha ta đã gần bốn mươi tuổi mới có một đứa con gái nên đương nhiên là nâng niu ta trong tay như một bảo bối. Ông ấy luôn nói rằng, ba huynh trưởng của ta sớm muộn gì cũng ra ngoài ở riêng, chỉ có ta ở lại bên cạnh cha nên ông ấy rất lưu luyến và không muốn ta rời xa gia đình” Nói đến đây, Nguyệt Nha chợt dừng lại, giọng nói trở nên thận trọng: “Ngươi có thể đưa ta về nhà được không? Ta biết ngươi không phải là người xấu, đối xử với ta cũng rất tốt, chỉ có điều ta vắng nhà nhiều… ngày như vậy, cha và người thân chắc là lo lắng đến phát điên rồi, có lẽ hiện giờ họ vẫn đang tìm ta”
Người phía sau im lặng. Sau một lúc, quả cầu vải lại được nhét vào miệng Nguyệt Nha.
“Họ sẽ không thể tìm thấy ngươi”
Dứt lời, người kia lập tức bước ra ngoài, cánh cửa lớn lại được đóng chặt.
***
Sương mù dần dần tan đi. Hồng Đại Xuyên nhìn cảnh tượng hỗn độn trong thung lũng mà bước chân trở nên nặng nề, không dám tiến lên một bước nào.
Không phải hắn ta chưa nhìn thấy người chết. Từ năm mười sáu tuổi, Hồng Đại Xuyên đã tòng quân để Nam chinh Bắc chiến, đồng thời đã chứng kiến rất nhiều tình cảnh bi thảm. Nhưng hiện giờ, tình hình trước mắt không phải là cuộc giao chiến thông thường trên chiến trường mà là một cuộc thảm sát.
Giặc ngoài sáng, ta trong tối, sau một trận mưa tên xối xả thì ba nghìn quân Liêu đã không còn sức đánh trả, nếu thừa dịp tấn công lúc đó thì chẳng phải là tàn sát hay sao?
Lúc này, trước mặt Hồng Đại Xuyên là vô vàn mẩu vụn thi thể rời rạc và hàng ngàn khuôn mặt gớm ghiếc, có người còn chưa chịu nhắm mắt, dù đã chết nhưng ánh mắt vẫn lộ ra một tia không cam lòng.
“Mọi người đi một vòng xem còn sót lại người nào còn sống hay không. Tướng quân nói rằng, không thể để một người nào sống sót”
Giọng nói đằng sau đang thúc giục hắn ta, vì vậy Hồng Đại Xuyên buộc phải tiến vào trong thung lũng, đi về phía quân Liêu đang tản mác ở khắp nơi.
Cuối cùng, hắn ta nhìn thấy một thân hình nhỏ nhắn, chắc là chưa tới mười sáu tuổi nên xương cốt chưa phát triển hẳn, thoạt nhìn giống như một đứa trẻ con nhơ nhỡ. Hiện giờ, nó đang liều mạng để nằm yên bất động, nhưng cánh tay bị gãy là trở ngại lớn nhất của nó. Cơn đau cùng cực khiến nó không thể không rùng mình, mặc dù đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân nhưng vẫn không thể chống lại phản ứng tự nhiên của cơ thể.
Nó cũng đã nhìn thấy Hồng Đại Xuyên, những giọt nước mắt tuyệt vọng lăn ra từ khóe mắt. Sau đó, nó đột nhiên hét lên và nói một loạt những từ ngữ mà hắn ta không thể hiểu được.
“Đại Xuyên! Sao ngươi còn chưa tay? Thất thần làm gì?”
Giọng nói phía sau lại vang lên. Hồng Đại Xuyên run rầy rút trường đao ra, một tia sáng lạnh lóe lên, mọi chuyện lập tức kết thúc. Nhưng đôi mắt kia, đôi mắt luôn trừng trừng nhìn hắn ta vẫn chưa chịu nhắm lại. Chính cái nhìn đó đã liên tục giày vò và tra tấn Hồng Đại Xuyên suốt những thập kỷ sau đó, khiến hắn ta cảm thấy bản thân sẽ bị xiềng xích cả đời người.
Đêm nay, Hồng Đại Xuyên lại bất ngờ tỉnh lại sau cơn ác mộng về đôi mắt đó. Quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh dính chặt vào người hắn ta, nhớp nháp và ẩm ướt. Những ngón tay co quắp và run rẩy đang bấu chặt vào thành giường. Hắn ta cảnh giác nhìn xung quanh chằm chằm và thở hổn hển, như thể có con quỷ nào đó đang ẩn mình trong bóng tối và dõi theo hắn ta nhiều năm qua.
Thật lâu sau, cuối cùng Hồng Đại Xuyên cũng nhận ra mình đang ngồi trên giường ở nhà mình, không phải là trong thung lũng đầy xác chết kia, nhưng phát hiện này không hề giúp cơ bắp đang căng thẳng của hắn ta trở nên thư giãn, ngược lại còn khiến Hồng Đại Xuyên tỉnh táo hơn. Hắn ta nhẹ nhàng rút ra một thanh dao găm từ dưới gối và giữ chặt nó trong lòng bàn tay.
Hoàng Hòa Trung đã chết. Họ từng kề vai sát cánh chiến đấu nơi sa trường, là tri kỉ sống chết có nhau. Chỉ có điều hôm qua, Hoàng Hòa Trung đã chết một cách kỳ quái đến vậy, hơn nữa cái chết còn giống hệt hai người họ Lưu và họ Trần. Khắp cả trấn Liêu Dương này chỉ có năm người từng tham gia trận chiến năm đó, hiện giờ đã có ba người trong số họ bị sát hại. Ai sẽ là người tiếp theo đây?
Nghĩ vậy, Hồng Đại Xuyên lập tức siết chặt thanh dao găm trong tay mình, đôi mắt đầy cảnh giác quét về phía đầu giường và cố gắng tìm thứ gì đó đang lẩn trốn trong màn đêm dày đặc.
“Sột soạt sột soạt… Sột soạt sột soạt…”
Ở phía cuối giường, một bóng đen chợt hiện lên. Thân hình kẻ đó không lớn nhưng tốc độ lại cực nhanh, chuyển động mang theo một làn gió nhẹ và thổi bay mái tóc rối bù của Hồng Đại Xuyên.
Hắn ta cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng trở mình và bước xuống giường, nỗ lực hạ thấp thân thể càng thấp càng tốt và cảnh giác quan sát trong bóng tối.
“Sột soạt sột soạt…”
Âm thanh đó lại vang lên lần nữa, nhưng lần này, nó đã chuyển sang vị trí sau lưng Hồng Đại Xuyên.
Phía sau sao?
Rõ ràng Hồng Đại Xuyên đang chống gót chân vào tường, vậy làm sao thứ đó có thể ở sau lưng hắn ta?
Hồng Đại Xuyên lập tức giật mình kinh hãi, tóc gáy dựng đứng. May mà cơ thể vẫn chưa đánh mất sự linh hoạt đã thao luyện trên chiến trường cho nên hắn ta nhanh chóng lộn vòng trên mặt đất, tiến đến bức tường đối diện, sau đó ngẩng đầu nhìn bóng dáng đằng sau trong màn đêm như mực.
Nhưng khi nhìn thấy đối phương, Hồng Đại Xuyên lập tức ngây dại và bàng hoàng, cơ thể vốn đã căng thẳng càng thêm đông cứng lại, không thể cử động được.
Trên tường đối diện là một bóng người nhỏ bé, chỉ dài bằng nửa sải tay người lớn, vừa gầy vừa nhỏ, giống một con khỉ hơn là một đứa trẻ.
Bởi vì nó đang đứng thẳng ở trên tường nên thân thể của nó vắt ngang ngay phía trên Hồng Đại Xuyên. Đôi mắt kia lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hắn ta, cái miệng trống hoác không có răng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười cực kỳ quỷ dị.
Nó im lặng nhìn Hồng Đại Xuyên một hồi lâu, sau đó đột nhiên giẫm lên mặt tường và bước tới, thân hình song song với mặt đất nhưng bước đi lại rất vững vàng, chuyển động trên tường tạo ra tiếng “sột soạt” và bước chậm rãi về phía nam nhân đang ngây như phỗng ở bên dưới.
Cuối cùng, khi chỉ còn cách Hồng Đại Xuyên gần trong gang tấc, khoảng cách hai người chỉ bằng bụng ngón tay thì nó dừng lại, hai người nhìn nhau chằm chằm.
Không còn sự ngăn cản của bóng tối cho nên cuối cùng Hồng Đại Xuyên cũng nhận ra đó là thứ gì. Hóa ra thứ sắp dính chặt vào mặt hắn ta lại là một tượng đất. Một tượng đất được nhào nặn sống động như thật.
Hắn ta chợt cảm thấy bản thân chưa bao giờ sợ hãi như lúc này. Tuy rằng giao chiến trên chiến trường rất thảm khốc, nhưng nỗi sợ đối với một thứ không rõ ràng thế này càng khủng khiếp hơn. Nó tựa như một con rắn độc không có độ ấm và bám riết vào lục phủ ngũ tạng của Hồng Đại Xuyên, dần chắt ép từng chút nhiệt độ trong cơ thể hắn ta.
May mắn thay, Hồng Đại Xuyên vẫn chưa hoàn toàn mất lý trí. Ở giây phút cuối cùng, hắn ta cố gắng đá lăn cái chậu đồng đặt cạnh giường. Cái chậu đồng phát ra âm thanh “loảng xoảng”, trong màn đêm tĩnh mịch lại càng thêm vang dội.
“Hóa ra những gì cô nương kia nói đều đúng. Những ai bị căng thẳng đến cực điểm thì đều không thể phát ra âm thanh”
Hồng Đại Xuyên nhìn thấy cánh cửa bị đá văng từ bên ngoài. Khi hai bóng người cầm hai thanh trường kiếm lao về phía mình, hắn ta mới nhận ra một trong số đó chính là Tưởng Tích Tích mà trong lòng hắn ta đang nghĩ đến.