Tân An Quỷ Sự

Chương 403: Canh

Chương Trước Chương Tiếp

Đêm đen mù mịt như thể màu mực đậm đặc đang vẽ loạn xạ lên bầu trời, ngay cả ánh sáng yếu ớt của các vì sao cũng không thể xuyên quaMàn sương đêm dần ập đến. Buổi đêm giữa mùa hạ mát lành, nhưng chút lạnh lẽo đó không là gì đối với hai người vừa đang trông chừng trước sau vừa đang bước vội trên đường. Họ cứ đi vài bước thì lại ngoái nhìn đằng sau, thỉnh thoảng bị những con cú dọa sợ đến mức trên người đổ đầy mồ hôi, cho nên khi đến trước cổng Hoàng gia thì y phục dạ hành hầu như đã ướt đẫm.

Trình Mục Du và Tưởng Tích Tích cởi bỏ lớp áo đen bên ngoài, sau khi lấy lại bình tĩnh thì gõ nhẹ ba lần vào cánh cửa gỗ cũ nát.

“Ai vậy?” Giọng nói trong phòng yếu ớt và đầy cảnh giác.

Tưởng Tích Tích lập tức tiến lên một bước theo lời đề nghị của Trình Mục Du và nói: “Hoàng đại tẩu, bọn ta là họ hàng của Lưu Thành Mậu. Lần này bọn ta mạo muội đến đây là để thăm dò tin tức về vụ án, nhằm giúp phủ nha phá án”

Bên trong không có động tĩnh gì, nhưng chỉ một lúc sau, cánh cửa được mở rộng, một khuôn mặt đẫm nước mắt từ bên trong ló ra: “Mời các vị vào trong. Chúng ta đều là những người cùng cảnh ngộ nên không cần giữ gìn lễ tiết, nhanh vào trong ngồi đi”

Hai người liếc nhìn nhau và thầm nhận định Hoàng đại tẩu là người dễ nói chuyện, đồng thời cũng biết rằng tin tức mà họ vừa thám thính được là đúng. Hoàng sư gia vốn phúc hậu nên luôn bất hòa với Khúc Chính Khôn. Lần này, cái chết của Hoàng sư gia khiến cả huyện nha Liêu Dương ồ ạt ra quân là vì Khúc Chính Khôn sợ thảm họa này sẽ cháy lan đến chính mình.

Trong lòng Trình Mục Du cảm thấy an tâm phần nào, hắn vào Hoàng gia cùng Tưởng Tích Tích thì lập tức nhìn thấy bên trong chỉ bố trí một linh đường mà không hề có linh cữu, bèn nhỏ giọng hỏi: “Hoàng sư gia… vẫn còn ở huyện nha sao?”

Hoàng tẩu khẽ lau nước mắt trên mặt và gật đầu: “Khúc đại nhân nói rằng vụ án vẫn chưa điều tra xong nên chưa thể đưa ông ấy về nhà…” Chợt, bà ta ngẩng đầu lên và hỏi: “Lão gia nhà ta làm quan bấy lâu, là người lương thiện và đôn hậu, chưa từng nghe nói ông ấy gây thù với ai. Ta suy đi nghĩ lại cũng không đoán được người nào lại ra tay tàn nhẫn với ông ấy như vậy. Không biết hai người có manh mối gì không?”

Trình Mục Du thoáng do dự, sau đó trầm giọng hỏi: “Ta mạo muội hỏi nhiều một câu: Hoàng sư gia có từng đi lính không?”

Vẻ mặt của Hoàng tẩu lập tức đông cứng lại: “Lão gia nhà ta quả thật đã từng tham gia quân ngũ và đánh giặc, nhưng đó đã là chuyện cách đây ba mươi năm trước rồi. Lẽ nào nó lại liên quan đến những sự kiện gần đây?”

Nghe những lời này, Trình Mục Du và Tưởng Tích Tích đã lập tức tin tưởng vào suy đoán của họ. Xem ra, những vụ án mạng ở Liêu Dương này thực sự liên quan mật thiết đến trận chiến ba mươi năm trước.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của họ, Hoàng tẩu vội vàng hỏi: “Có phải hai người đã biết ai là hung thủ giết chết lão gia nhà ta không? Mong hai người cứ nói thẳng chứ đừng giấu giếm”

Trình Mục Du nhìn vẻ mặt lo âu của bà ta và đáp: “Tình hình hiện giờ vẫn chưa rõ ràng, bọn ta chỉ đoán rằng chuyện này có liên quan đến trận chiến năm xưa mà thôi, vẫn chưa rõ danh tính của hung thủ thật sự. Vả lại, địch ở chỗ tối, chúng ta ở chỗ sáng, ta mong rằng Hoàng đại tẩu sẽ không đề cập đến chuyện tối nay với người khác. Những chuyện còn lại cứ giao cho bọn ta giải quyết”

Giọng nói của hắn rất bình tĩnh và điềm đạm, cho nên dù chỉ gặp mặt lần đầu, Hoàng đại tẩu vẫn bất giác tin tưởng Trình Mục Du. Sự tin tưởng này còn cao hơn nhiều so với Khúc Chính Khôn ở huyện nha Liêu Dương. Mặc dù lúc sáng, ông ta đã giơ ba đầu ngón tay lên trời để thề rằng nhất định sẽ trả thù cho Hoàng sư gia, nhưng bà ta không hề có mong muốn trả thù. Vì vậy, khi nhìn thấy ba người trước mặt, linh hồn vốn đang lưu lạc khỏi xác của bà ta cuối cùng cũng trở về vị trí cũ. Trong lòng Hoàng tẩu cũng cảm thấy vững dạ hơn phần nào, mặc dù bà ta vẫn còn đang mê man, không hiểu rằng cái chết của tướng công nhà mình có liên quan gì đến trận chiến giữa hai quân Tống Liêu năm nọ.

Trong khi cảm xúc đang lẫn lộn, người thanh niên trước mặt đột nhiên hỏi: “Hoàng đại tẩu, còn người nào ở huyện nha Liêu Dương cũng từng tham gia trận chiến năm đó không?”

Hoàng tẩu ngẩn ra và đáp: “Những quân lính năm đó đến từ năm sông bốn biển, sau trận chiến thì hầu như đã về nhà. Đương nhiên, một số người bản xứ ở Liêu Dương vẫn còn ở lại…” Bà ta chợt trợn mắt và hô lên: “Lưu gia, Trần gia… Vậy chuyện này thật sự liên quan đến trận chiến năm đó sao?”

“Hoàng đại tẩu, ngoài ba gia đình này thì còn có ai nữa không? Đây là chuyện liên quan đến sinh tử, mong Hoàng đại tẩu hãy suy nghĩ cẩn thận” Nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn của Hoàng tẩu, Trình Mục Du bèn kéo bà ta trở về từ dòng hồi tưởng.

“Có, tất nhiên là có. Tướng công nhà ta và hai nhà Lưu, Trần vốn không phải là chỗ thâm giao, nhưng ông ấy có hai tri kỉ khác vô cùng thân thiết, vì họ đã cùng nhau chiến đấu trên sa trường nên mới kết thành bằng hữu”

***

“Kẹt”

Cánh cửa gỗ lại bị đẩy ra lần nữa, Nguyệt Nha nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, tuy còn chưa sáng nhưng cũng lờ mờ trông thấy màn đêm thưa dần, chẳng mấy chốc sao mai sẽ mọc lên và đẩy trôi màn đêm dài tăm tối.

Chà, rất đúng giờ, đều là giờ này mỗi ngày, không sớm cũng chẳng muộn hơn.

Cái bóng dáng quen thuộc kia đang đứng cạnh cánh cửa, lặng lẽ nhìn Nguyệt Nha một lúc, sau đó bước đến bên cạnh và rút quả cầu vải đang nhét trong miệng cô bé, để Nguyệt Nha tựa vào cánh tay mình, cuối cùng đút từng thìa canh cho Nguyệt Nha.

Bát canh vẫn còn nóng hổi và thơm ngon. Người kia cũng đút cho cô bé rất chậm rãi, cực kỳ kiên nhẫn, không hề vội vàng, đợi Nguyệt Nha nuốt hết canh mới đút tiếp thìa canh khác.

Cuối cùng, khi ăn xong bát canh, Nguyệt Nha ngoan ngoãn há miệng, chờ quả cầu vải kia bị nhét vào miệng mình.

Nhưng hôm nay, mọi chuyện khá khác thường, quả cầu vải vẫn chưa bị đẩy vào miệng Nguyệt Nha. Người nọ cứ ôm lấy cô bé như vậy mà ngẩng đầu nhìn ngôi sao vừa ló dạng ngoài cửa sổ.

“Ngươi sao vậy?” Nguyệt Nha nói câu đầu tiên trong suốt mấy ngày qua, bởi vì bị chặn miệng quá lâu cho nên giọng nói khàn khàn đến mức chính cô bé cũng khó nhận ra giọng của mình.

Người phía sau không lên tiếng. Một lúc sau, Nguyệt Nha cảm thấy sau gáy chợt lạnh, một giọt nước mắt rơi trên cổ khiến cô bé giật mình và hoảng sợ, nhưng vừa định quay đầu thì người kia đã đè đỉnh đầu Nguyệt Nha lại và nói: “Tháp Bất Yên. Hôm nay là sinh nhật con, ta vẫn còn nhớ rõ, cho tới bây giờ cũng không dám quên”

Nguyệt Nha lập tức ngẩn ngơ: Tháp Bất Yên? Cái tên này rất kỳ lạ, nghe không giống tên của người Trung Quốc.

“Ta tên là Nguyệt Nha, ngươi nhận nhầm người rồi sao?” Cô bé do dự nói câu này, hồi lâu sau cũng không nghe thấy động tĩnh gì thì mỉm cười nói tiếp: “Ngươi có biết tại sao ta tên là Nguyệt Nha không? Cha ta nói rằng, khi ta còn ở trong bụng mẹ thì đã là một đứa trẻ khiến người ta lo lắng. Mẹ ta chuyển dạ suốt ba ngày mà ta lại lì lợm không muốn ra ngoài. Cuối cùng, sau khi mẹ ta không chịu nổi giày vò nữa, bà mụ mới kéo được ta ra khỏi bụng mẹ. Cha ta kể rằng, khi nhìn thấy bộ dạng trắng trẻo mập mạp của ta thì mới dám thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng đầu thì lập tức nhìn thấy một vầng trăng lưỡi liềm đang treo trên mái hiên, vừa sáng vừa đẹp, cho nên ông ấy bèn đặt tên ta là Nguyệt Nha*. Đúng rồi, cha ta còn xây cho ta một đình nghỉ chân trong nhà, tên là đình Chiêm Nguyệt, ngụ ý là vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh trăng. Ông ấy là một người rất khô khan nhưng lại văn vẻ đến thế, ngươi nói xem có buồn cười không?”

(*) Nguyệt Nha: trăng lưỡi liềm

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)