Trời còn chưa sáng, một nha dịch vì mót tiểu nên buộc phải tỉnh giấc, xoay người lao nhanh ra khỏi phòng và lon ton chạy đến nhà vệ sinhTrong nhà vệ sinh tối tăm, hắn ta không nhìn rõ nên đành mò mẫm vào tường để di chuyển, vừa đứng trước hố xí vừa cởi quần ra, nhưng lại thình lình nhìn thấy một bóng đen mơ hồ đang dựa vào tường.
Thân thể của hắn đột nhiên căng cứng, cảm giác mót tiểu cũng bị nghẹn lại. Hắn ta run lên bần bật và quát lớn về phía bóng đen kia: “Ai đó?”
Không ai đáp lại hắn ta, cái bóng đen nọ cũng không hề động đậy. Tên nha dịch vẫn cầm lưng quần và đứng yên chết lặng, nhất thời không biết nên đi kiểm tra trước hay là giải tỏa nhu cầu cấp bách của bản thân trước.
Đang lúc mù mịt và rối rắm, bóng đen kia đột nhiên dần trượt xuống theo vách tường và ngã rầm xuống mặt đất, thân hình tạo thành chữ “Đại*”. Khi đó, tia sáng đầu tiên của bình minh vừa vặn lọt qua cửa sổ và chiếu vào bóng đen kia, soi sáng toàn bộ đường nét trên khuôn mặt méo mó của người đó.
(*) Chữ Đại: 大
Tên nha dịch lập tức lùi lại như thể bị phỏng, vừa chạy ra ngoài vừa xách quần lên, giọng nói vang vọng khắp cả huyện nha Liêu Dương: “Hoàng sư gia bị giết, Hoàng sư gia bị giết rồi”
***
Khúc Chính Khôn thắp một nén hương trước thi thể của Hoàng sư gia, cuối cùng cũng rặn được giọt nước mắt đầu tiên. Ông ta ra vẻ cường điệu lau khóe mắt, miệng gào lên khô khốc: “Hoàng lão đệ, tại sao ngươi lại ra đi như vậy? Rõ ràng là hôm qua ngươi vẫn còn rất ổn mà? Ta biết ăn nói thế nào với đệ muội đây?”
Xảo Vân ngồi bên cạnh vội vàng đỡ ông ta ngồi xuống, dùng chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau trán cho ông ta và nói: “Lão gia, hiện giờ trời đang rất nóng, ngài đừng nên thương tâm quá độ mà phải chú ý giữ gìn sức khỏe của mình”
Khúc Chính Khôn siết chặt tay ghế, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên trộm này quá to gan, dám giết người ở huyện nha Liêu Dương của ta. Lần này, ta nhất quyết sẽ không tha cho hắn”
Nhìn thấy cặp vợ chồng này cứ người xướng kẻ bè, mấy tên nha dịch trong phòng không xem nổi nữa, bèn bước ra cửa và liếc nhìn nhau, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Trước đây, ông ta và Hoàng sư gia luôn bất đồng, không mấy hòa thuận, nhưng bây giờ người ta chết thì lại đến đây khóc tang thảm thiết”
Tên nha dịch khác lắc đầu đáp: “Theo ta thấy, có lẽ là do ông ta quá sợ hãi. Gần đây Liêu Dương xảy ra nhiều vụ án mạng đến vậy, nhưng không ai nghĩ rằng ngay cả trong huyện nha cũng có người chết. Ngươi nhìn xem, thi thể của Hoàng sư gia giống lão Trần bán đậu phụ y như đúc, đều đang sống sờ sờ thì đột nhiên bị sát hại, lẽ nào kẻ sát nhân kia muốn đến huyện nha của chúng ta để diễu võ dương oai?”
“Ta nghĩ chắc là vậy. Hoàng sư gia này là một người chững chạc và không bao giờ gây thù chuốc oán với người khác, làm sao ông ta có thể vô duyên vô cớ bị giết?” Hắn ta liếc nhìn căn phòng đằng sau và nói tiếp: “Ngươi nhìn xem, bây giờ Huyện thái gia của chúng ta đã biết sợ rồi. Sáng sớm nay, ông ta đã phái mười mấy huynh đệ nha dịch ra ngoài, nói là muốn điều tra tận cửa từng nhà một, không bỏ sót một ai”
“Ha ha, ông ta có thể không sợ sao? Hôm qua còn có một cái xác bị mổ bụng, ruột thịt chảy ròng ròng. Ngươi nghĩ xem, tên hung thủ này đến nha môn của chúng ta cứ như vào chỗ không người, cho nên ta cho rằng Huyện thái gia cũng sợ một ngày nào đó sẽ bị kẻ đó lấy đầu khi đang say giấc mộng”
Lúc tên nha dịch đang nói, một trận gào khóc lại vang lên từ trong phòng: “Hoàng lão đệ, ngươi hãy thượng lộ bình an và không cần lo lắng. Ta nhất định sẽ bắt được kẻ sát nhân để báo thù cho ngươi, tuyệt đối sẽ không khiến ngươi ngậm nỗi oan ức nơi cửu tuyền”
Nói xong, Khúc Chính Khôn tức giận và đứng bật dậy khỏi ghế, nặng nề bước ra ngoài và nói với hai tên nha dịch đang đứng gác ở cửa: “Chuẩn bị ngựa! Ta muốn đích thân tra xét từng nhà một, chắc chắn phải tìm ra thủ phạm, tuyệt đối không thể để Hoàng lão đệ chết không nhắm mắt”
***
Tưởng Tích Tích ghé bên bậu cửa sổ, nhìn cảnh tượng huyên náo trên phố và lắc đầu cười khẩy: “Đại nhân! Bọn nha dịch đang lục soát tìm người hết nhà này đến nhà khác, ước chừng không lâu nữa sẽ đến quán trọ của chúng ta”
Trình Mục Du cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ dặn dò nàng ta và Từ Tử Minh đang đứng bên cạnh: “Cẩn thận một chút. Đến lúc đó thì nhớ đừng lỡ lời lung tung”
Tưởng Tích Tích khẽ nhún vai: “Quả nhiên, nếu kim châm không đâm vào chính mình thì sẽ không biết đau. Ngài xem, Khúc Chính Khôn của hiện giờ khác xa dáng vẻ lười biếng của mấy ngày trước hàng ngàn dặm. Lúc này, bởi vì sư gia của hắn đã chết rồi nên hắn mới gấp gáp như vậy” Nàng ta lại rướn người ra ngoài cửa: “Lại thêm một đoàn người mới tới. Ôi! Đại nhân! Lần này, vị Khúc huyện lệnh kia đích thân đến đây để tra xét kìa”
Quả nhiên, khi Tưởng Tích Tích nói xong, một đoàn ngựa cao to dừng lại trước quán trọ. Với sự giúp sức của một tên nha dịch, Khúc Chính Khôn leo xuống ngựa, sau đó giũ vạt áo quan bào của mình một cách uy phong và bước lên những bậc thang của quán trọ.
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, tiếng gõ to lớn đến mức tạo ra âm thanh thùng thùng, tựa như sợ người bên trong không biết họ là người của huyện nha.
Tưởng Tích Tích lập tức cảm thấy khinh miệt, bước đến mở cửa ra, khi nhìn thấy cái bụng phệ của Khúc Chính Khôn thì ra vẻ ân cần hỏi han: “Huyện lệnh lão gia! Chẳng lẽ… Chẳng lẽ chuyện của biểu thúc ta đã có manh mối rồi sao?”
Khúc Chính Khôn nhìn thấy ba người họ thì hơi tức giận và đáp: “Không phải đang điều tra đây sao? Người trong quan phủ rất bận rộn, các ngươi đừng truy hỏi thêm nữa, cứ kiên nhẫn chờ trong quán trọ đi! Khi nào có tin tức, ta sẽ cử người đến đây thông báo”
Nói xong, ông ta thản nhiên liếc nhìn họ và chắp tay sau lưng chuẩn bị rời đi, nào ngờ còn chưa bước ra khỏi cửa phòng thì đã bị Trình Mục Du ở phía sau gọi lại. Khúc Chính Khôn mất kiên nhẫn, quay đầu lại và hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
Trình Mục Du cung kính hành lễ với ông ta và đáp: “Đại nhân! Hôm qua ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, vốn định hôm nay sẽ đến huyện nha để bẩm báo đại nhân, nhưng nếu hiện giờ đại nhân đã đến thì ta sẽ nói rõ ngay tại đây”
Khúc Chính Khôn khẽ vỗ bụi bẩn trên ống tay áo của mình, liếc nhìn hắn bằng vẻ mặt bất mãn: “Có chuyện gì thì ngươi nhanh nói đi, ta còn rất nhiều chuyện cần điều tra”
Trình Mục Du khẽ nghiêng người về phía trước và đáp: “Biểu thúc của ta khi còn trẻ đã từng tòng quân. Hôm qua, ta vô tình nghe ai đó nói rằng lão Trần bán đậu phụ cũng từng đi lính. Không biết là cái chết của hai người họ có liên quan đến chuyện này hay không?”
Khúc Chính Khôn gãi nhẹ vào cổ mình và hỏi: “Ý ngươi là tên hung thủ kia chỉ giết những người từng tòng quân sao?”
Trình Mục Du khẽ cười: “Ta cũng không biết. Đây chỉ là những suy đoán ngẫu nhiên của tiểu nhân thôi. Chuyện này phải nhờ đại nhân tra xét rõ ràng”
“Tốt! Tốt lắm! Ta biết rồi, sau này ta sẽ điều tra rõ ngọn ngành” Khúc Chính Khôn sốt ruột khoát tay với Trình Mục Du và rời đi cùng nha dịch.
Đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của họ, Tưởng Tích Tích mới nhỏ giọng hỏi: “Đại nhân, tại sao vừa rồi ngài lại nói một cách khó hiểu như vậy? Sao ngài không hỏi thẳng ông ta rằng, Hoàng sư gia có từng đi lính hay không?”
“Một mặt, Trình đại nhân làm thế là để bảo vệ bản thân vì không thể giải thích rõ ràng mọi chuyện. Mặt khác, đại nhân đang muốn nhắc nhở cái tên huyện lệnh ngu ngốc kia để giúp ông ta tìm ra mối liên hệ giữa những vụ án mạng này, hòng hỗ trợ ông ta điều tra vụ án rõ ràng” Từ Tử Minh vốn đang im lặng bỗng nhiên thốt lên câu nói đầu tiên.