Tân An Quỷ Sự

Chương 401: Chỉ đỏ

Chương Trước Chương Tiếp

Từ Tử Minh xé một góc quần áo để che miệng và mũi lại, sau đó nhẹ nhàng đẩy hai cánh cửa gỗ ra rồi nghiêng người đi vàoHai mươi mấy thi thể bị phủ kín bằng vải trắng được đặt trong bãi sân hoang vu. Trong đêm tối, màu trắng xóa kia càng khiến người ta giật mình hơn, Từ Tử Minh nhìn thấy mà hoảng hốt trong lòng. Không lâu trước đây, trước mặt hắn ta có cũng đầy thi thể không hoàn chỉnh, dáng vẻ đáng sợ, khuôn mặt vặn vẹo. Đáng lẽ hắn ta nên nằm trong thung lũng kia cùng với họ, thế nhưng hắn ta lại sống sót, một thân một mình bước đi tới cùng.

Từ Tử Minh lắc mạnh đầu, gạt bỏ ký ức đau đớn trong đầu ra ngoài. Hắn ta nhìn chăm chú vào cỗ thi thể ở gần mình nhất, tiến lên ngồi xổm xuống rồi nhẹ nhàng kéo tấm vải phủ bên trên ra.

Khuôn mặt nữ nhân lọt vào mắt hắn ta, hai tròng mắt của nàng ta mở to, nhãn cầu lồi lên, bên trong đều là vẻ không cam lòng và sợ hãi. Chỗ ấn đường bị rách một lỗ, có lẽ là bị cá trong hồ sen cắn nát, lộ ra thịt đen bên trong, đang tỏa ra mùi hôi thối.

Cơ thể Từ Tử Minh run lên, phủ lại vải trắng lên mặt nàng ta, miệng lẩm bẩm nói: “Đắc tội rồi, mong thứ lỗi. Nhưng nếu muốn tra ra hung thủ thật sự, Từ mỗ chỉ có thể làm như vậy thôi, không còn cách nào khác”

Dứt lời, hắn ta lại đi tới trước một cỗ thi thể khác, sau đó run rẩy xốc lên tấm vải trắng phía trên lên. Nhìn thấy bên dưới tấm vải là một nam tử, hắn ta lập tức thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên thân thể hắn ta trở nên căng thẳng, đưa tay lấy ra một thanh chủy thủ ngắn từ bên hông.

Hắn ta nuốt một ngụm nước miếng, dập đầu ba cái trước mặt nam nhân rồi nói một tiếng “Đắc tội”. Hắn ta đứng thẳng người lên, trên tay chợt dùng sức rạch bụng thi thể nam nhân.

Một mùi tanh hôi tỏa ra từ trong khoang bụng của nam thi, Từ Tử Minh cố nén lại cảm giác buồn nôn ở họng mà đưa hai tay vào, cẩn thận mò mẫm trong đống máu thịt lẫn lộn kia.

Đột nhiên, tay hắn ta cứng đờ, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ. Khuôn mặt vốn đã tái nhợt giống như bị phủ lên một lớp sương trắng, trông hơi dọa người.

Trong khoảnh khắc đó, hắn ta chậm rãi giơ cánh tay từ trong khoang bụng nam thi ra. Chẳng qua, giữa hai ngón tay phải lại có thêm một sợi chỉ đỏ.

Từ Tử Minh cúi đầu, nhìn sợi chỉ đỏ không thể bình thường hơn. Nó dài chưa đến một thước, bị máu ngâm thành màu đỏ sậm. Mặc dù bị hắn ta kẹp giữa hai ngón tay, nhưng nó vẫn đang khẽ ngọ nguậy, đuôi dây còn vểnh lên trên, giống như một con rắn bị giữ chặt nơi bảy tấc vậy.

Từ Tử Minh khẽ kêu lên một tiếng rồi ném sợi chỉ đỏ kia xuống đất, sau đó dùng chủy thủ đâm nó thành vài đoạn. Nhưng sợi dây bị đứt vẫn không yên tĩnh lại, nó ra sức vặn vẹo trên mặt đất giống như một con giòi xấu xí. Thấy thế, Từ Tử Minh lại giẫm vài cái xuống mặt đất mới khiến nó hoàn toàn yên tĩnh lại.

Hắn ta thở hổn hển vài hơi, bắp thịt trên mặt khẽ co giật. Hắn ta nhìn chằm chằm mấy đoạn dây phía dưới, trong miệng lẩm bẩm nói: “Thì ra là ngươi, thì ra thật sự là ngươi…”

Ký ức lại ùa tới, hắn ta nhắm hai mắt lại, nhớ lại mùa hè ba mươi năm về trước. Sau khi đăng đồ tử phi lễ tam tiểu thư kia chết, theo phong tục, nhà họ phải dùng dao mổ bụng, lấy nội tạng ra rồi rửa sạch, dùng muối sát trùng, sau đó thêu chỉ năm màu lên. Tiếp đó lại lấy ống tiêm đâm vào da để rút hết máu, dùng vàng bạc làm mặt nạ, dây đồng nối tay chân rồi mới bỏ vào quan tài hạ táng.

Đương nhiên, phong tục này không phải của người Hán, mà chỉ có quý tộc Liêu mới tuân theo phong tục chôn cất này.

Năm đó, Từ Tử Minh cũng không gọi là Từ Tử Minh. Hắn ta tên Tiêu Luật, là một người làm công trong phủ Liêu Thái Úy.

Ngày đó, hắn ta nghe nói sau khi nam nhân kia bị mổ bụng, trong bụng bò ra một sợi chỉ đỏ giống như yêu quái mà bám vào người, vặn vẹo trên đất khiến mọi người sợ hãi chạy trối chết.

Tất cả mọi người đều nói nam nhân đó trúng tà thuật, vậy nên mới chết thê thảm như vậy. Tiêu Luật cũng tin. Nhưng dù là tà thuật thì cũng phải có người sai khiến. Hắn ta nhớ tới đôi mắt kia, đôi mắt hung ác bị ngọn lửa báo thù chiếm lấy, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Mặc dù sau đó hắn ta đã rời khỏi phủ Thái Úy và đến quân đội làm một binh sĩ, nhưng vẫn sẽ nhớ tới vừa đen vừa u ám của người kia, giống như con sông tăm tối quanh năm không thấy được ánh mặt trời, vừa hung ác vừa sâu không lường được.

Nhưng nơi này là Liêu Dương, là lãnh thổ của Đại Tống, tuy cũng bị chiến loạn quấy nhiễu, nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là một huyện thành bình thường mà thôi. Đã qua nhiều năm rồi, tại sao người nọ lại phải tới nơi xa xôi này để giết người chứ?

Nghĩ tới đây, Từ Tử Minh không khỏi rùng mình một cái. Hắn ta run rẩy đứng lên, trong lòng lại rối bời không thôi: Rốt cuộc có nên nói sự thật cho Trình Mục Du biết không? Nói cho hắn biết thì thân phận của mình sẽ bị bại lộ, nhưng không nói cho hắn biết, liệu họ có gặp phải nguy hiểm khi đối mặt với kẻ địch chưa biết này không?

Sau khi đắn đo suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng chút tâm tư của hắn ta vẫn chiếm ưu thế. Vậy nên hắn ta hạ quyết tâm không nói việc này ra. Hắn ta tự an ủi mình: Tới tận bây giờ, hắn ta cũng chỉ biết ai là kẻ giết người, cũng không biết người nọ giết người như thế nào. Dù bây giờ nói ra sự thật thì cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, còn không bằng nhắc nhở Trình Mục Du cẩn thận hơn một chút, không nên làm việc lỗ mãng.

Nghĩ như vậy, trong lòng Từ Tử Minh thoải mái hơn rất nhiều. Hắn ta phủ lại vải trắng lên thi thể rồi rón rén đi về phía cửa viện. Nhưng vừa mới đi tới cửa, chợt có một cơn gió thổi tới từ phía sau, cơn gió này vừa nhanh vừa mạnh, khiến tấm vải trắng trên thi thể bị thổi tung lên. Cuối cùng tấm vải bị cuộn lên hết, giống như u linh trong đêm tối mà lay động trên không trung một lúc, sau đó rơi mạnh xuống mặt đất.

Từ Tử Minh ngẩng đầu, hắn ta nhìn thấy ánh trăng vàng đã bị mây đen che khuất, hơn nữa mây đen còn đang không ngừng kéo đến từ nơi xa, có vẻ như sắp có một mưa to trút xuống.

“Phải đi nhanh một chút, nếu bị ướt, lát nữa về lại khó giải thích”

Nghĩ tới đây, hắn ta mở cửa định đi ra ngoài, nhưng còn chưa kịp chạm tay tới cửa thì đã nghe thấy tiếng bước chân lác đác truyền từ bên ngoài vào. Âm thanh rất nhỏ, bước đi rất nhanh, giẫm lên mặt đất phát ra tiếng sột soạt, chỉ có trẻ con mới có thể tạo ra động tĩnh như vậy. Từ Tử Minh không dám nhúc nhích, dán mặt lên cửa, nín thở mà cẩn thận lắng nghe. Nghi ngờ trong lòng lại càng chất cao hơn: Sao trong huyện Liêu Dương này lại có trẻ con chứ? Mà cho dù có, vậy tại sao lại chạy ra ngoài vào lúc nửa đêm?

Nhưng âm thanh chỉ có như vậy, mặc hắn ta có cẩn thận lắng nghe như thế nào cũng không xuất hiện nữa. Giống như thứ đó từ trước cửa chạy đi, sau đó bị hút vào trong bóng tối, hoàn toàn không còn dấu vết nào nữa.

Từ Tử Minh không dám trì hoãn nữa, hắn ta lau mồ hôi trên trán rồi đẩy cửa ra khỏi sân. Bước chân tăng tốc chạy tới bên tường, cố gắng xoay người qua, sau đó không hề quay đầu lại mà chạy về phía khách điếm. Nếu không phải đi quá vội vàng, có lẽ hắn ta sẽ để ý thấy mùi hôi thối trong không khí càng ngày càng nặng, xen lẫn với mùi tanh của bùn đất, bao phủ cả tòa huyện nha này.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)