Tân An Quỷ Sự

Chương 400: Vụ án chết

Chương Trước Chương Tiếp

Biểu cảm trên mặt Trình Mục Du cứng lại, một lát sau mới hỏi: “Trên người người nọ cũng không có bất kỳ vết thương nào sao?”“Không có, giống hệt những người chết hiện tại vậy. Thế nên mặc dù phụ thân hắn ta có quyền cao chức trọng, gây không ít áp lực cho nha môn, nhưng cuối cùng vẫn không phá được án. Hung thủ không để lại chút manh mối nào, cuối cùng vụ án này trở thành một vụ án chết”

Trình Mục Du nhìn chằm chằm Từ Tử Minh: “Ta vừa nghe giọng điệu của huynh đài, hình như còn biết rõ nội tình gì nhỉ”

Từ Tử Minh rũ mắt nhìn chằm chằm mũi chân mình, do dự một lúc mới đối diện với ánh mắt thăm dò của Trình Mục Du một lần nữa: “Đây chỉ là suy đoán của ta, đến bây giờ vẫn chưa dám xác định, nhưng nói cho đại nhân nghe một chút cũng không sao. Thật ra lúc ấy không chỉ có những công tử phóng đãng bên ngoài thích Tam tiểu thư, mà còn có một người quen cũ của nàng ta nữa. Hắn là một vị công tử họ Hàn, là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với tiểu thư. Nhưng sau đó gia cảnh của Hàn công tử trở nên sa sút, nên không có lui tới một khoảng thời gian rất dài. Chẳng qua Hàn công tử cũng không chịu thua kém, hắn thừa kế sự nghiệp của cha rồi lên làm quan một lần nữa, sau đó lại tìm tới cửa”

“Huynh nghi ngờ Hàn công tử giết đăng đồ tử kia ư?”

Từ Tử Minh khẽ lắc đầu: “Không biết, dù sao ta cũng không tận mắt nhìn thấy. Nhưng ngày hôm sau sau khi tiểu thư gặp chuyện không may, Hàn công tử từng tới nhà thăm hỏi. Hắn biết lão gia bị người kia đuổi ra khỏi phủ thì vô cùng tức giận, sau đó chỉ lên trời thề, muốn người kia không được chết tử tế. Ban đầu ta cũng chỉ cho rằng đây là lời tức giận của hắn mà thôi. Nhưng lúc tiễn hắn ra cửa, nhìn thấy ánh mắt u ám dọa người của hắn, ta lập tức cảm thấy sẽ xảy ra chuyện không may. Quả nhiên mấy ngày sau, người kia đã bị sát hại bằng một cách kỳ lạ”

Trình Mục Du thắc mắc hỏi: “Nếu đã nghi ngờ, tại sao huynh không nói chuyện này với người khắc, hoặc là báo quan?”

Từ Tử Minh sững sờ nhìn chằm chằm hắn: “Đại nhân, hai ngày trước khi người nọ gặp chuyện không may, Hàn công tử đã theo quân xuất chinh, mà ta lại không có bằng chứng. Chẳng phải nói ra sẽ khiến người ta chê cười à?”

Trình Mục Du ngẩn ra: “Ý huynh là ngày xảy ra sự việc, Hàn công tử căn bản không có mặt tại hiện trường?”

Từ Tử Minh gật đầu: “Ta biết đại nhân đang nghĩ gì, nhất định ngài cảm thấy ta điên rồi mới có thể nói ra một đoạn dài như vậy, hơn nữa còn cho ngài biết một sự thật có thể sẽ lật đổ mọi giả thiết. Thế nhưng, nếu ngài cũng ở đấy, ngài sẽ biết sự nghi ngờ này của ta không phải là không có căn cứ. Bởi vì Hàn công tử kia luôn quả quyết cương nghị, nói được thì chắc chắn sẽ làm được, hắn cũng không phải người bình thường, hơn nữa… Hơn nữa đến tận bây giờ, mỗi lần nhớ tới ánh mắt hung ác kia của hắn, ta lại không ngừng run rẩy…”

Trình Mục Du vỗ nhẹ lên vai hắn ta: “Ta tin, nhưng chẳng lẽ mấy vụ án mạng xảy ra ở Liêu Dương cũng liên quan đến Hàn công tử ư? Chưa nói tới việc này đã trôi qua lâu như vậy, cũng chẳng ai biết Hàn công tử kia đã biến thành dáng vẻ gì. Chỉ nói tới động cơ, tại sao hắn lại muốn giết chết lão Trần bán đậu hũ và cả nhà Lưu gia?”

Từ Tử Minh ngập ngừng một tiếng, một lúc lâu sau mới ấp úng nói: “Ta… Ta cũng không rõ…”

Đang nói thì cửa phòng bị đẩy ra, hai nha dịch đi vào với cái đầu đầy mồ hôi: “Đại nhân, có phát hiện, Lưu Thành Mậu kia quả thật là người quen cũ của lão Trần”

Trình Mục Du vui vẻ: “Mới đó đã tra được rồi à?”

“Chuyện này không khó điều tra, có rất nhiều người biết. Lưu Thành Mậu từng làm lính, hơn nữa còn tham gia trận chiến Tống – Liêu, mà lúc ấy lão Trần cũng ở trong quân đội, hai người quen biết ở nơi đó”

“Đều từng làm lính, đều từng đánh quân Liêu, Sử Phi và Sử Kim cũng mất tích ở Âm Binh Tào…” Lẩm bẩm nói mấy câu này xong, Trình Mục Du chợt nắm chặt nắm đấm: “Xem ra thảm án xảy ra ở huyện Liêu Dương này có liên quan đến trận chiến năm đó. Nhưng cách nhiều năm như vậy, tại sao vẫn có người nhắc lại chuyện xưa? Chẳng lẽ chỉ vì ba ngàn quân Liêu kia báo thù sao?”

Lời này vừa nói ra, thân thể Từ Tử Minh bên cạnh hơi lảo đảo. Hắn ta lấy tay che miệng vết thương ở bụng rồi phát ra tiếng rên rỉ.

Trình Mục Du vội vàng đỡ lấy hắn ta: “Vết thương của huynh là bị ngư phụ cắn nên rất khó khôi phục, không thể so với vết thương bình thường được. Nếu nàng còn ở đây, có lẽ linh dược có thể giải. Nhưng hiện tại huynh chỉ có thể tạm thời nhẫn nại, để miệng vết thương từ từ khôi phục”

Từ Tử Minh suy yếu mỉm cười: “Ta không sao, chỉ hơi mệt mỏi chút thôi. Đại nhân, ta về phòng nghỉ ngơi trước” Nói xong, hắn ta lảo đảo bước ra khỏi phòng, vịn tường đi về phía phòng mình.

“Đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm gì? Có muốn nói rõ thân phận với Khúc Chính Khôn để ông ta tăng cường đề phòng không ạ?” Hai nha dịch hỏi ý kiến Trình Mục Du.

Trình Mục Du nhíu mày: “Huyện Liêu Dương này đã thối rữa đến tận gốc rễ rồi. Hơn nữa hành tung của kẻ địch rất xảo quyệt, sao họ có thể ứng phó được? Ta xem” Hắn hơi trầm ngâm: “Hôm nay, hai người các ngươi lập tức khởi hành tới Biện Lương tìm Lưu đại nhân Lưu Tự Đường. Sau đó nói cho hắn biết toàn bộ chuyện xảy ra ở nơi này rồi bảo hắn mang theo vài người tới đây”

“Nhưng đại nhân, nếu chúng ta rời đi thì nơi này chỉ còn lại ngài và Tưởng đại nhân thôi, e là không ổn đâu” Một nha dịch do dự nói.

Trình Mục Du khẽ vung tay: “Không có gì không ổn, mục tiêu của nó không phải ta. Hơn nữa hiện tại chúng ta vẫn đang ở trong bóng tối, tạm thời không có nguy hiểm. Ngược lại là hai người các ngươi đấy, nhất định phải mau đi nhanh về nhanh, trên đường không được trì hoãn”

***

Một bóng đen thừa dịp bóng đêm mà lẻn vào huyện Liêu Dương, ngồi xổm dưới góc tường nhìn trái nhìn phải, phát hiện người không có tuần tra thì lập tức chạy về phía Tây. Sau khi phi ngựa tới cạnh một tòa viện hẻo lánh, hắn phát hiện mùi thối của xác chết trong không khí càng ngày càng nặng, vì thế bèn rón rén đi tới cửa, chuẩn bị đẩy cửa đi vào. Nhưng vừa đặt tay lên vòng đập cửa, cánh cửa đã bị kéo ra từ bên trong. Hắn giật mình, vội trốn sang một bên, cơ thể dán chặt vào tường, ẩn mình trong bóng mờ của bức tường.

Ba nha dịch lần lượt đi ra khỏi cửa, mãi đến khi cánh cửa khép lại thì bàn tay che mũi mới hạ xuống. Nha dịch dẫn đầu hắng giọng rồi nhổ đờm xuống đất: “Thối chết đi được, khi nào mới kéo mấy thi thể này tới nghĩa trang vậy? Chẳng lẽ chưa phá được vụ án là cứ để ở nha môn mãi sao?”

Nha dịch đi theo phía sau cũng tỏ ra đau khổ: “Trời nóng nên thi thể phân hủy nhanh, nhưng đừng để dịch bệnh đến nữa đấy. Không được, ta phải nhanh chóng quay về bảo đại nhân hạ lệnh di chuyển những thi thể này đi”

“Hai vị đại ca, các ngươi cứ yên tâm đi” Nha dịch có vóc người nhỏ nhất nói: “Hôm nay ta đi ngang qua phòng ngủ của đại nhân, nghe thấy Nhị di nương oán giận nói mình bị ngạt thở không ngủ nổi. Đại nhân đã đồng ý với bà ta, sẽ không chuẩn bị tiến hành thêm một bước nghiệm thi nữa. Sáng mai sẽ vận chuyển thi thể đi, mấy người chúng ta không cần phải bận tâm nữa đâu”

Mấy người nói chuyện đi xa, Từ Tử Minh nhẹ nhàng bước ra khỏi bóng tối rồi khẽ thở dài một hơi: “Cũng may, nếu chậm hơn một bước sẽ không tìm được những thi thể này”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)