Tân An Quỷ Sự

Chương 399: Nguyên nhân cái chết

Chương Trước Chương Tiếp

“Trên mặt và cổ không có vết thương, chỉ do ngạt thở mà chết ư?” Tưởng Tích Tích nhìn hai nha dịch, trên mặt đầy vẻ kinh ngạcHai nha dịch bị phản ứng của nàng ta làm cho mơ hồ, cứ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng dừng tầm mắt trên khuôn mặt của Trình Mục Du.

Trình Mục Du luôn kín kẽ, nhưng lần này, hắn vẫn tỏ ra không thể tin nổi giống Tưởng Tích Tích, tựa như nghe thấy bí mật động trời nào đó vậy.

“Đại nhân, ngài sao thế?” Hai nha dịch thăm dò hỏi.

Từ Tử Minh nhìn hai người họ rồi nhỏ giọng nói: “Hôm qua chúng ta tới Âm Binh Tào thì phát hiện ngựa của Sử đại nhân Sử Kim ở nơi đó. Nhưng nó bị chôn dưới đất, đã chết đã nhiều ngày rồi”

Các nha dịch đều hoảng sợ: “Vậy Sử đại nhân họ…”

Từ Tử Minh cụp mắt lắc đầu: “Chúng ta đã cẩn thận tìm kiếm khắp Âm Binh Tào rồi, nhưng vẫn không phát hiện ra hai vị Sử đại nhân. Hơn nữa con ngựa kia chết rất kỳ lạ, trên người nó không có bất kỳ vết thương nào, mà là bị ngạt chết”

Đám nha dịch trố mắt không nói lên lời, sau đó đồng thời thốt lên: “Ý là, nguyên nhân chết của con ngựa đó và lão Trần giống nhau? Vậy nên họ bị tập kích bởi cùng một thứ?”

Từ Tử Minh nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, nhưng thứ này tới không thấy bóng dáng, lúc đi cũng không để lại bất kỳ dấu vết nào, chúng ta biết tìm nó thế nào đây? Quan trọng nhất, động cơ giết người của nó là gì? Là có kế hoạch giết người hay là chỉ tùy hứng làm thôi?”

Hắn ta vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh. Ai nấy đều tập trung suy nghĩ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm thấy chút manh mối nào. Một lúc lâu sau, Trình Mục Du đi tới bên cạnh cửa sổ, hai tay vịn lên bệ cửa, nhìn mặt trời sáng chói bên ngoài rồi từ tốn nói: “Ta không tin nó tùy tiện giết người”

Tưởng Tích Tích nhìn bóng lưng hắn: “Sao đại nhân lại nói như vậy?”

Trình Mục Du xoay nửa bên mặt, sườn mặt của hắn được ánh mặt trời phủ lên một lớp viền vàng, trông càng sắc nét và cứng cỏi hơn: “Khi chúng ta gặp lão Trần ở trước cửa đại viện Lưu gia, sắc mặt của ông ta rất bi thương. Khi đó ta đã nghi ngờ, ông ta và Lưu Thành Mậu có giao tình rất tốt, hiện tại hai người bị giết liên tiếp, ta lại sinh ra thêm một mối nghi ngờ nữa. Có lẽ hung thủ là người quen cũ của hai người họ, từng kết thù với họ nên hôm nay mới đến trả thù”

“Nhưng Sử Kim và Sử Phi thì sao? Ta chưa bao giờ nghe nói hai huynh đệ họ quen biết người nào ở huyện Liêu Dương” Tưởng Tích Tích khó hiểu nói.

“Có lẽ họ chỉ ngẫu nhiên mà phá vỡ quỷ kế của hung thủ, cho nên mới mang đến tai họa” Sau khi nói ra suy luận của mình, Trình Mục Du vuốt cằm trầm tư. Đột nhiên hắn xoay người lại, ánh mắt như đuốc nhìn hai nha dịch: “Các ngươi đi hỏi thăm xem rốt cuộc hai người Lưu, Trần có giao tình gì. Tuy đây chỉ là suy đoán của ta, cũng không nhất định là chính xác. Nhưng hung thủ cực kỳ xảo quyệt, không hề lưu lại manh mối nào, vậy nên hiện giờ chúng ta chỉ có thể đột phá từ điểm này thôi”

Hai nha dịch hành lễ với hắn rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Tưởng Tích Tích nhìn Trình Mục Du, cắn môi do dự một lát, cuối cùng vẫn nói ra câu bị đè nặng trong lòng: “Đại nhân, Sử Kim, Sử Phi họ… Rốt cuộc có xảy ra chuyện gì không?”

Trình Mục Du gượng cười với nàng ta: “Hiện tại đã xác định hai huynh đệ họ bị tập kích ở Âm Binh Tào. Ta nghĩ, nếu thật sự xảy ra chuyện thì chắc chắn chúng ta đã có phát hiện. Nhưng hôm qua tìm cẩn thận như vậy mà vẫn không phát hiện hai huynh đệ họ. Thế nên ngươi yên tâm, ta tin hai người họ đã trốn thoát rồi”

Tưởng Tích Tích luôn nghe lời Trình Mục Du, hiện tại nghe thấy hắn nói vậy thì vô cùng vui mừng. Nàng ta dùng sức gật đầu rồi lau khóe mắt ẩm ướt: “Đại nhân, hôm qua tìm người cả đêm, chắc ngài cũng mệt mỏi rồi nhỉ. Ta đi bảo chưởng quầy đun nước nóng, ngài rửa mặt rồi ngủ mấy canh giờ đi”

Nói xong, nàng ta lập tức ra khỏi cửa, trông bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nhìn nàng ta đi xa, người vẫn luôn im lặng là Từ Tử Minh mới đi tới: “Đại nhân, e là những lời ngài nói ban nãy chỉ để an ủi Tưởng cô nương, muốn nàng ta không bị hoảng loạn nên mới nói như vậy”

Sắc mặt Trình Mục Du càng thêm u ám: “Chuyện này sương mù trùng điệp, ta hoàn toàn nhìn không thấu, sao có thể biết bọn Sử Phi còn sống hay chết chứ. Mọi chuyện cho tới bây giờ, chúng ta chỉ có thể đi một bước tính một bước, cố gắng nghe theo ý trời mà thôi” Dứt lời, hắn nhìn Từ Tử Minh một cái: “Đừng nói mấy chuyện này nữa, vết thương của huynh thế nào rồi? Hôm qua bận rộn cả đêm, miệng vết thương có bị nứt ra không?”

Từ Tử Minh không trả lời. Hắn ta nhìn Trình Mục Du, muốn nói lại thôi một lúc lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói ra một câu: “Đại nhân, thật ra ta đã từng gặp qua kiểu chết kỳ lạ này rồi”

Trình Mục Du sững sờ, sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn ta: “Huynh đã gặp rồi? Khi nào? Nhìn thấy ở đâu? Xin hãy cho tại hạ biết đúng sự thật”

Từ Tử Minh nuốt nước bọt, mím đôi môi khô khốc: “Đại nhân còn nhớ không, ta từng nói mình từng có một đoạn thời gian làm công để kiếm sống. Gia nghiệp của gia đình mà ta làm công rất lớn, tôi tớ đông đúc, là danh môn vọng tộc. Nhưng nhà họ lại không có con trai, chỉ có ba đứa con gái. Trong ba người này, con gái út vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn thông minh lanh lợi nên rất được phụ thân sủng ái. Đương nhiên, một người như nàng ta sẽ có vô số con mắt dòm ngó. Ta nhớ rõ, lúc ấy có rất nhiều người theo đuổi nàng ta, người cầu hôn cũng sắp đạp vỡ cả cửa phủ. Còn có một vài đăng đồ tử thường nhân lúc người ta không kịp chuẩn bị mà trèo lên đầu tường nhìn trộm vị Tam tiểu thư này, ngay cả ta cũng từng gặp phải mấy người. Nhưng họ đều không có kết quả gì tốt, bởi vì Tam tiểu thư vô cùng đanh đá. Hễ nhìn thấy mấy tên háo sắc này, nàng ta bèn tự mình dẫn nha hoàn ném đá họ. Thế nên những người này, có người bị thương đầu, có người bị thương mắt, còn có một vài người rơi từ trên tường cao xuống mà ngã gãy xương. Nhưng dù như vậy, vẫn có người không biết sợ. Vào một đêm nọ, hắn ta lén vào phủ rồi lẻn vào khuê phòng của Tam tiểu thư, muốn làm chuyện bất chính với nàng ta. Nếu không phải bị đám nô bộc tuần tra ban đêm bắt được, e là sự trong sạch của Tam tiểu thư đã bị phá hủy”

Trình Mục Du khó hiểu: “Huynh nói nhiều như vậy, nhưng chuyện này có liên quan gì tới chuyện hôm nay chứ?”

Ánh mắt Từ Tử Minh lóe lên một tia sáng: “Nếu mọi chuyện chấm dứt ở đây thì không nói làm gì. Nhưng tên điên phi lễ với tam tiểu thư là con của quan lớn, vậy nên lúc lão gia đi tìm hắn ta lý luận, lại bị gia nô nhà họ đuổi ra ngoài. Vì chuyện này mà lão gia tức giận tới sinh bệnh một thời gian dài. Thế nhưng, lão gia còn chưa khỏi bệnh thì tin tức người kia bị hại đã truyền tới. Nghe nói hắn ta chết ngay trên giường nhà mình, là bị ngạt chết”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)