Tân An Quỷ Sự

Chương 398: Linh hồn trở về

Chương Trước Chương Tiếp

Ông lão bán đậu phụ năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, vợ ông ta mất sớm, con gái lấy chồng, con trai đi lính, hiện tại trong nhà chỉ còn lại một mình ông, mỗi ngày đều dựa vào việc bán đậu phụ kiếm mấy đồng tiền duy trì cuộc sốngTrước đây, nơi đầu tiên ông ta đến vào mỗi buổi sáng chính là đại viện nhà họ Lưu, Lưu Thành Mậu kia tốt bụng lại có chút giao hảo với ông ấy, vì vậy lần nào cũng lấy giúp ông ta hơn một nửa số đậu phụ trên xe, số còn lại, lão Trần lại đi khắp hang cùng ngõ hẻm, cơ bản là cũng có thể bán hết.

Nhưng hiện tại, người nhà họ Lưu không còn nữa, mấy ngày nay, số đậu phụ mà ông ấy làm ra đều thừa hơn một nửa, tự mình ăn không hết chỉ có thể cho nhà hàng xóm, còn lại đành giương mắt nhìn chúng hư đi. Nhìn những miếng đậu phụ bị ôi thiu đó, lão Trần vô cùng đau lòng, không chỉ đau lòng cho bản thân mình mà còn đau lòng cho hai mươi ba người nhà họ Lưu. Ông ta vốn nghĩ rằng họ chỉ mất tích, trong lòng luôn ôm hy vọng nhưng hôm nay, sau khi tận mắt nhìn thấy thi thể của người nhà họ Lưu, chút hy vọng đó đã hoàn toàn tan vỡ.

Suốt cả ngày, hình bóng của những thi thể đó cứ luôn hiện lên trong đầu ông ta, chân tay bị vặn cong, mặt mày dữ tợn, chết không nhắm mắt, đặc biệt là Lưu Thành Mậu, hai cánh tay ông ta giơ lên cao, giống như đang chống cự trước sự tấn công của thứ gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại được, trong miệng và mũi bị nhét đầy bùn đất, chết chìm trong hồ sen chỉ lớn hơn Lưu phủ một chút.

Rõ ràng nửa tháng trước, vào buổi sáng hôm đó, ông ta vẫn còn đang híp mắt cười trêu đùa mình, nói rằng: “Lão Trần, đậu phụ của ông càng ngày càng ngon, hiện tại một bữa ăn mà thiếu nó là Nguyệt Nha lại không ưng, ông xem, con bé béo trắng mũm mĩm, hoàn toàn là nhờ đậu phụ non tươi ngon của ông đấy” Cùng lúc ông ta nói ra lời này, ở phía dưới khủy tay ông ta, cô bé Nguyệt Nha kia dùng ngón tay chọc chọc vào chiếc bụng tròn trịa của cha mình, trong đôi mắt cười cong cong lóe lên ánh sáng lấp lánh: “Trần bá, bá bá xem vóc dáng hiện tại của cha cháu này, lại còn không thấy ngại mà nói cháu mập, bá bá nói có buồn cười không chứ?”

Lúc đó, gia đình họ vui vẻ hòa thuận, hạnh phúc biết bao, nhưng hiện tại, Nguyệt Nha mất tích, những người khác đều trở thành những cái xác dính đầy bùn hôi thối, lão Trần không hiểu nổi rốt cuộc tại sao lại như vậy, cũng không dám nghĩ sâu xa. Thế là, ông ta mua một vò rượu, trở về nhà từ rất sớm, làm tạm hai món nhắm rượu rồi ngồi bên bàn tự rót tự uống, vừa uống vừa lau nước mắt.

Sau vài ly rượu, ông ta thấy hơi choáng váng đầu óc, trong cơn mê man, dường như Lưu Thành Mậu đang ngồi đối diện, vừa gọi ông ta là “lão Trần, lão Trần” vừa đưa cho ông ta một chén rượu, giống như mấy chục năm trước không có gì thay đổi.

Lão Trần lau khóe mắt ướt đẫm: “Thành Mậu, sao ông lại đi vội như vậy chứ, đến rượu còn chưa uống với ta một bữa. Nhớ năm đó, dưới sự mai phục của mười mấy tên nhãi ranh nước Liêu, hai huynh đệ chúng ta cũng không thất thủ, đánh bọn chúng tan tác tơi bời, thế nhưng hiện tại, thiên hạ cũng được coi là đã yên bình hơn rất nhiều, ông đã gây dựng được cơ nghiệp lớn như vậy, tại sao nói đi là đi trong một sớm một chiều như vậy”

Nói đến đây, ông ta lại thấy hơi chua xót, ông ta đứng dậy lấy thêm hai chiếc chén nữa, rót đầy ba chén rượu đi đến bên cửa, lần lượt rót chúng xuống sân, thút thít: “Thành Mậu, đi đường bình an, hôm nay ta dùng chút rượu này tiễn ông lên đường, ông đừng ghét bỏ nhé”

Vừa dứt lời, một làn gió mát từ trong sân thổi vào, sau đó, lão Trần nhìn thấy một bóng trắng mờ ảo đang đứng bên vách sân, lắc lư theo luồng gió mát cuộn xoáy, lượn lờ đong đưa như đứng không vững.

Lão Trần híp đôi mắt đang hoa lên của mình, cẩn thận phân biệt bóng người trước mặt, chỉ nhìn thấy thân hình ông ta cao lớn, vóc dáng hơi mập, mặt vuông mắt tròn, y hệt như dáng vẻ của Lưu Thành Mậu.

Lão Trần giật mình, gắng gượng giữ vững tinh thần, khẽ gọi tên của ông ta: “Thành Mậu, là ông sao? Có phải ông thấy không buông bỏ được nên về thăm ta đúng không?”

Bóng trắng khẽ run lên, phát ra một tiếng nức nở mơ hồ, trong phút chốc đột nhiên mở miệng, ra sức hét lên điều gì đó với lão Trần. Thế nhưng, giọng nói của ông ta dường như bị gió cuốn đi ngay khi vừa thoát ra khỏi cổ họng, mặc cho lão Trần có chăm chú lắng nghe thế nào cũng không nghe rõ ông ta đang nói gì.

“Thành Mậu, có phải là ông lo lắng cho Nguyện Nha không? Ông yên tâm, từ ngày mai ta sẽ đi tìm con bé, chỉ cần con bé còn sống, ta có liều cái mạng già này cũng sẽ tìm con bé về” Lão Trần căm phẫn mà lập lời thề.

Tuy nhiên, sau khi nghe xong những lời này của ông ta, linh hồn của Lưu Thành Mậu không những không bình tĩnh lại mà ngược lại còn trông có vẻ lo lắng sốt ruột hơn. Ông ta lắc đầu, vẫn hét lên mấy chữ kia với lão Trần, còn có sự hoảng sợ sâu sắc.

Lão Trần tiến lại gần Lưu Thành Mậu vài bước, cuối cùng ông ta cũng nhận ra được Lưu Thành Mậu muốn nói với mình điều gì thông qua khẩu hình miệng của ông ta.

Ông ta nói: Mau chạy đi, mau chạy đi…

“Mau chạy đi?” Trần nghĩ ngợi một hồi về ba từ này, ông ta vốn đã hơi say, cộng thêm ba chữ này không hiểu ra sao cả, vì vậy nhất thời không hiểu ra được Lưu Thành Mậu có ý gì.

Vì vậy lúc này, ông ta ngây người nhìn linh hồn của người bạn cũ trước mắt, trong miệng phát ra ba âm tiết giống hệt: “Mau chạy đi, Thành Mậu, tại sao lại muốn ta mau chạy đi?”

Khi nói ra câu này, đầu óc của ông ta đột nhiên tỉnh táo lại, bởi vì ông ta nhìn thấy một bàn tay khô héo thò ra từ chân tường, nắm chặt lấy mắt cá chân của Lưu Thành Mậu, bàn tay đó rất nhỏ, giống như bàn tay nhỏ của một đứa bé chưa đầy một tuổi, có điều tuy rằng kích thước tương đương nhưng dáng vẻ lại rất kỳ quái, nhưng kỳ quái chỗ nào thì lão Trần đang chìm trong sợ hãi không nghĩ ra được.

Lúc này, ông ta không thể làm gì khác ngoại trừ hét lên một tiếng kinh hãi, cơ thể như đông cứng lại, ông ta đứng bất động như vậy tại chỗ, không nhúc nhích gì, cho đến khi thân ảnh lờ mờ của Lưu Thành Mậu biến mất trước mặt mình như một cơn gió, ông ta mới bủn rủn chân ngồi bệt trên mặt đất, một lúc lâu vẫn không đứng dậy được.

Một lúc lâu sau, lão Trần mới nhìn lại phía sân nơi Lưu Thành Mậu vừa mới xuất hiện, nơi đó trống không, không có bóng ma nào cả. Ông ta dụi mắt, lại nhìn kỹ về phía đó: Chẳng lẽ vừa nãy là ta hoa mắt sao? Hay là rượu xộc lên đầu nên xuất hiện ảo giác? Hay là tuổi cao rồi nên ngủ gật một giấc ngắn, ta cũng không nhận biết được?

Sau một hồi trầm tư suy nghĩ, lão Trần cuối cùng cũng quyết tâm coi sự việc vừa rồi chỉ là một giấc mơ kỳ quái, gắng sức quên đi, vứt nó lại sau đầu.

Có điều, sau khi trở vào trong nhà, ông ta cũng không còn tâm trạng uống rượu nữa bèn thu dọn bát đũa, tắt đèn rồi đi ngủ sớm. Vừa mới nhắm mắt lại, một mùi tanh hôi đột nhiên xộc vào mũi, tiếp theo trên mặt lạnh đi, một bàn tay nhỏ lần mò bò lên khuôn mặt già nua của ông ta.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)