Tân An Quỷ Sự

Chương 397: Kẻ phản bội

Chương Trước Chương Tiếp

Tưởng Tích Tích cảm thấy lạnh sống lưng: “Chẳng lẽ những người này đều bị ba ngàn quân Liêu kia giết chết?”Từ Tử Minh nhìn chằm chằm vào nàng ta: “Đương nhiên rồi, những vũ khí này chỉ có binh lính mới có. Người bình thường đâu có những đồ vật đó”

“Tại sao sau này những linh hồn này không làm hại người khác nữa?” Tưởng Tích Tích hỏi.

“Bởi vì có một vị cao nhân đã đến nơi này, dùng lửa Tam Muội phong ấn mắt mũi miệng của ba nghìn linh hồn này, phong ấn chặt họ trong lòng đất, họ đã bị thiêu đốt, vĩnh viễn không thể thoát ra làm điều ác nữa” Lúc nói ra điều này, ánh mắt của Từ Tử Minh có chút đờ đẫn, hồn vía của hắn ta như bị thứ gì đó bắt đi, tự do lượn ngoài cơ thể, không còn thuộc về bản thân hắn ta nữa.

“Chết nơi đất khách đã bi thảm rồi, sau khi chết linh hồn còn bị lửa thiêu đốt, chẳng trách không thể siêu thoát, kéo theo tấm thân tàn tạ suốt ngày lang thang trong thung lũng này” Tưởng Tích Tích khẽ thở dài một tiếng.

Trình Mục Du liếc nhìn nàng ta: “Tích Tích, ngươi đang đồng cảm với bọn họ sao? Ngươi có biết trên tay bọn họ đã nhuốm máu của bao nhiêu thần dân Đại Tống ta không? Có biết bọn họ đã làm bao nhiêu chuyện chém giết cướp bóc không? Hơn nữa, phương thức tàn ác phục kích trong thung lũng này vốn là do quân Liêu nghĩ ra, chỉ có điều bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn, bọn họ lại rơi vào trong cái bẫy mà mình sắp đặt, biến thành con ba ba trong chậu”

Tưởng Tích Tích cắn môi dưới: “Là ta mềm lòng rồi, có điều đại nhân, ta vẫn nghĩ không thông, kế hoạch tập kích quân ta của đám quân Liêu này sao lại bị nhìn thấu vậy? Nghe qua lời của Từ đại ca, rõ ràng là quân ta đã chuẩn bị đầy đủ lúc đến đây, vậy có nghĩa là sớm đã biết được sách lược tập kích của quân Liêu rồi, tất cả mọi hành động sau đó chẳng qua chỉ là dụ rắn ra khỏi hang mà thôi”

Trình Mục Du lắc đầu: “Đã lâu như vậy rồi, có mấy người biết được chi tiết trong đây chứ?”

“Bởi vì có kẻ phản bội trong quân Liêu”

Câu nói bất thình lình của Từ Từ Minh khiến Trình Mục Du giật mình: “Ta chưa từng nghe ai nhắc đến chuyện có kẻ phản bội, Từ đại ca, tại sao huynh lại nói như vậy?”

Từ Tử Minh cười yếu ớt: “Xuất hiện kẻ phản bội, hai bên giao chiến cũng không phải là chuyện vinh quang gì, ai lại đem chuyện này công bố ra chứ, có điều đại nhân nghĩ xem, nếu không phải có người tiết lộ tin tức cho quân Tống trước thì làm sao quân Tống lại có thể nghĩ ra sách lược phải kích như vậy?”

Trình Mục Du không trả lời, nhưng Tưởng Tích Tích có thể nhìn ra được từ biểu hiện của hắn rằng hắn tin lời của Từ Tử Minh, bởi vì trên mặt của hắn lộ ra vẻ bí ẩn khó đoán, một lúc lâu sau, hắn đột nhiên hỏi Từ Tử Minh: “Vậy, kẻ phản bội là ai?”

Từ Tử Minh cười gượng mấy tiếng: “Ta là một thường dân, chỉ nghe được mấy lời từ người khác mới biết chút nội tình, về phần kẻ phản bội kia là ai, làm sao ta biết được chứ? Có điều, nghe nói, thống soái của quân Liêu – Gia Luật Thát Liệt đã vô cùng tức giận vì chuyện này, còn trút giận sang người khác, quất roi vào vị tướng lĩnh đã nghĩ ra kế này, vị tướng lĩnh kia suýt chút nữa mất mạng, có điều mạng của ông ta cũng dai, năm đó nếu tính mạng ông ta nằm dưới chiếc roi da này, cũng sẽ không có thừa tướng nước Đại Liêu sau này – Nhiếp Chính Vương Lý Đức Nhượng nữa”

Trình Mục Du sửng sốt: “Mưu đồ thâm độc này cũng là do Lý Đức Nhượng nghĩ ra?”

“Không ông ta thì ai? Mặc dù trong trận chiến này, hai kế sách của ông ta đều không thành công, nhưng ông ta lại bộc lộ rõ tài năng, ai cũng có thể thấy được rằng ông ta là một mưu sĩ hiếm có”

Vẻ mặt của Trình Mục Du trở nên nghiêm nghị hơn: “Với người là thức ăn ngon, với mình lại là thuốc độc, Lý Đức Nhượng từ nhỏ đã bị ảnh hưởng bởi những trận chinh chiến của cha mình, có dũng có mưu, lập nên những chiến công hiển hách cho nước Liêu, Thái Bình Hưng Quốc năm thứ ba, dưới sự giáp công cả trong lẫn ngoài, ông ta đại bại dưới quân ta trong trận Cao Lương. Sau khi Liêu Cảnh Tông qua đời, Tiêu Thái hậu tán thưởng ông ta, sau này bèn trở thành Nhiếp Chính Vương của nước Liêu, nắm trong tay trọng trách phát triển nước Liêu. Nước Liêu hiện tại có binh lực hùng hậu, xã hội bình yên, kinh tế phồn vinh, đều là nhờ Lý Đức Nhượng tuyển chọn người tài, không phân lai lịch, thực thi chính sách pháp luật của nhà Hán. Nhưng ông ta lại là mối tai hoạ lớn nhất của Đại Tống chúng ta”

Tưởng Tích Tích cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó lại ngẩng đầu lên: “Đại nhân, ông ta tên là Lý Đức Nhượng, nghe qua có vẻ giống như tên gọi của người Hán, tại sao lại trở thành trọng thần của nước Liêu?”

Trình Mục Du hừ lạnh một tiếng: “Ông ta quả thực là người Hán, nhưng lại là một người Hán căm hận Đại Tống hơn cả người Liêu. Vào cuối thời nhà Đường, tổ phụ của Lý Đức Nhượng bị bắt và đưa đến nước Liêu làm nô lệ, nhưng đến đời Lý Khuông Tự – cha của Lý Đức Nhượng, bởi vì có kinh nghiệm đánh trận, trở thành một chiến tướng hiếm có của nước Liêu. Thế nhưng, trong trận chiến Tống Liêu, cha của ông ta đã bị quân Tống bắn chết bằng một mũi tên. Kể từ lúc đó, Lý Đức Nhượng này bèn căm hận người Tống, thậm chí đến họ tên của mình cũng không muốn lấy nữa, chuyển thành Gia Luật Long Vân, chính thức trở thành quý tộc Khiết Đan”

“Họ tên thì có thể thay đổi, nhưng máu trong người ông ta đều là máu của người Hán, cái này có thể thay đổi được sao?” Tưởng Tích Tích lắc đầu thở dài, nàng ta hoàn toàn không chú ý đến Từ Tử Minh ở phía sau đã biến sắc, cúi đầu im lặng một hồi lâu khi nghe thấy câu nói này.

Trong lúc trò chuyện, đã đến lối vào của Âm Binh Tào, hôm nay cảnh tượng ở đây hoàn toàn khác với cảnh tượng mà họ nhìn thấy lần trước, không có sương mù trắng xóa, cũng không có đoàn âm binh kia quanh quẩn rong chơi trong thung lũng. Thế nhưng, sau khi nghe được nhiều câu chuyện như vậy, Tưởng Tích Tích lại không thể gắn liền thung lũng vắng vẻ không người trước mắt này với hai chữ yên tĩnh được, nàng ta luôn cảm thấy dưới chân có vô số bộ xương đang lắc lư cánh tay khô héo, dùng hốc mắt không có tròng quan sát nàng ta, hét về phía nàng ta: Thả ta ra, thả ta ra…

Nghĩ đến đây, nàng ta rùng mình dữ dội, liếc nhìn mặt trời đang dần héo úa trên đỉnh đầu, ra sức xoa xoa cánh tay, nàng ta ngoảnh lại nói với Từ Tử Minh: “Từ đại ca, huynh vừa mới nói linh hồn của ba nghìn quân Liêu sau khi bị lửa Tam Muội phong ấn sẽ không làm điều ác nữa, điều này là sự thật sao? “

Từ Tử Minh gật đầu: “Đúng vậy, là thật, mặc dù cư dân ở gần đây đều sợ nơi này, không dám đi qua đây, nhưng kể từ đó, quả thực không còn nghe nói có người chết ở đây nữa, nếu không pháp thuật của vị cao nhân kia chẳng phải vô ích rồi sao?”

“Nếu đã như vậy thì Sử Phi Sử Kim đã đi đâu chứ?” Trình Mục Du biết được thâm ý trong lời nói của Tưởng Tích Tích là gì, hiện tại hắn cũng nghĩ như nàng ta, đó là, huynh đệ nhà họ Sử rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, cả nhà Lưu Đại Hộ đã gặp phải chuyện gì, chẳng lẽ còn có thứ gì khác trong thị trấn nhỏ xa xôi và hẻo lánh này ngoài linh hồn của ba nghìn quân Liêu bị phong ấn vì một trận chiến này sao?

Bọn chúng giết người nhanh chóng, trong phút chốc cướp đi sinh mạng của nhiều người như vậy, rốt cuộc bọn chúng là thứ gì?

Đang suy nghĩ, Từ Tử Minh đột nhiên “suỵt” lên một tiếng, dừng ngựa lại, hắn ta chỉ vào một gò đất nhỏ không rõ cho lắm ở phía trước, tỏ ra kinh hãi nói với Trình Mục Du: “Đại nhân, đại nhân nhìn gò đất phía trước kia xem, trong đó có chôn thứ gì không nhỉ?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)